Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI SẮP ĐI TU` - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-26 09:19:27
Lượt xem: 173

7.

Hai chúng tôi đã chiến tranh lạnh vô số lần, thời gian dài nhất là, năm ngày.

Lần đó là vì Dương Vi Vi muốn theo đuổi Phương Tiêu, muốn tôi làm mối bắc cầu.

Lúc ấy tôi đang làm PPT ngày mai cần, hoa mắt chóng mặt, đầu óc trống rỗng mất mấy giây.

Dương Vi Vi tưởng tôi không nghe thấy, còn cố ý xuống giường, kéo ghế ngồi cạnh tôi, lặp lại lần nữa rất nghiêm túc.

“Tớ rất có hứng thú với Phương Tiêu, nếu cậu không ngại thì lần sau ăn cơm dẫn tớ theo với.”

“...”

Ngón tay tôi run nhè nhẹ, vì run rẩy, con chuột trực tiếp bấm tắt bản PPT còn chưa hoàn thành.

Giọng cô nàng tiếp tục xiên vào màng tai của tôi: “Chẳng phải cậu ghét anh ấy sao, sẽ không để ý chứ?” Cô nàng nói rất thẳng thắn, như thế càng khiến vẻ hoảng loạn của tôi trở nên kỳ quái.

Dương Vi Vi rất xinh, đẹp theo kiểu rực rỡ, cao 1m72, n.g.ự.c tấn công m.ô.n.g phòng thủ, là hoa khôi khoa hàng thật giá thật, cô nàng còn rất thông minh, ba năm liên tiếp được học bổng.

Trong lòng tôi dâng lên cảm xúc kỳ lạ, không đến nỗi là ghen, cũng chẳng phải giận, ngược lại có tí giống như ăn quá no, cảm giác buồn nôn dần dần xâm lấn cả khoang họng.

Trước đó, tôi vẫn luôn coi Phương Tiêu là nửa người nhà, ghét nhau đấy nhưng vĩnh viễn đều ở cạnh nhau.

Nhưng Dương Vi Vi xuất hiện, khiến tôi có cảm giác nguy cơ rất vi diệu.

Tôi vẫn chưa rõ cảm giác với Phương Tiêu là gì, dù sao, anh họ, bạn thân của tôi lần đầu bảo tôi họ yêu đương thì ít nhiều tôi cũng thấy hơi khó chịu vì bạn bè bị người khác cướp mất.

Bữa cơm đó xấu hổ đến độ tôi không dám nhớ lại, sau đó Phương Tiêu bơ tôi đến năm ngày.

Lúc tôi cẩn thận dè dặt nói thật rằng tôi chỉ thi đỗ làm cảnh ngục, không phải vào t.ù, 3 ngày liền Phương Tiêu không thèm nhận điện thoại của tôi.

Tôi nói mời anh đi ăn xiên nướng, anh không trả lời.

Tôi nói cùng lắm thì tôi mời anh buffet, anh cũng không trả lời.

Tôi đành tới canh me dưới ký túc của anh.

Nhưng thời gian biểu của sinh viên ngành y đúng là đáng sợ, tôi chờ đến lúc ký túc sắp đóng cửa mới chờ được tôn phật ấy trở về.

Đám bạn cùng phòng của anh rất hâm mộ, hỏi: “Phương Tiêu, bạn gái của cậu à, ngày nào bọn mình cũng mệt như chó, dựa vào đâu mà cậu tìm được thế hả?”

“Bạn gái?” Phương Tiêu dài giọng cười nhạt: “Chủ nợ của tôi đấy, kiếp trước phải nợ gãy lưng ấy.” 

Tôi muốn đá anh một cú, nhưng nhịn xuống, giọng điệu nhỏ nhẹ, ra vẻ tiếp cận, nói: “Đàn anh, sao anh nói thế, em còn đưa đồ ăn cho anh mà, trên đời này có chủ nợ tốt thế ư?”

Phương Tiêu liếc cái túi nhẹ bẫng trong tay tôi, cười khẩy một tiếng: “Thế bánh ngọt đâu.”

“....À, chờ lâu quá, ăn mất hai cái, nhưng còn một cái đấy!” Nhưng tôi nhận ra, “Sao anh biết em mua bánh?”

Sợ quá đi mất, tên này có mắt xuyên thấu chắc?

“Đương nhiên là vì có người ăn vụng không chùi mép đấy.”

Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của tôi, Phương Tiêu không nhịn được, lắc đầu bật cười.

Có lẽ anh cảm thấy giận dỗi với tôi chẳng được gì, liền lấy khăn tay ra bảo tôi lau : “Người lớn rồi mà vẫn như trẻ con.”

Tôi vừa cầm lấy khăn vừa lẩm bẩm: “Tự em bỏ tiền mua mà, sao lại gọi là ăn vụng được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-sap-di-tu/chuong-4.html.]

Phương Tiêu đứng cạnh cột đèn đường, ánh sáng li ti vương vãi trên người anh, ngược ánh đèn, như viền lên người anh một tầng hào quang, anh nhìn tôi một cách dửng dưng.

Tôi bị nhìn đến xốn xang cả lòng, hơi ngưa ngứa, làm người ta nhấp nhổm như ngồi bàn chông.

Cảm giác hơi khác so với lúc bị anh nhìn chằm chằm lúc luyện đề thi.

Lòng tôi không yên, Phương Tiêu nói chưa lau sạch, anh bảo phía trên bên trái còn một chút, nhưng chỗ anh tả tôi tìm mãi không ra.

“Cảm giác phương hướng của em thế này, thảo nào mãi không đỗ bằng lái xe, thôi.” Bỗng anh cười một tiếng, dứt khoát rút một tờ giấy mới, định tự tay lau cho tôi, tim tôi bỗng chốc đập thình thịch, cổ họng nhoi nhói khô khốc như vừa chạy một nghìn mét.

Gió mùa hè vừa ẩm vừa nóng, thổi lên mặt chỉ toàn thấy nóng.

Mẹ ơi, anh gần quá, tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người anh.

Đó là thứ mùi khiến người ta hoảng hốt rối rắm, nhưng cũng…rất yên tâm.

Một khi đã quen thì khó mà rời ra được.

8.

Phương Tiêu miễn cưỡng đồng ý đi ăn bữa khuya với tôi.

Tôi giơ xiên thịt dê như giơ nến, lạy anh, cầu anh: “Phương Tiêu, anh Phương, anh lớn Phương Tiêu của em, em sai rồi, em không dám nói đùa linh tinh nữa.”

Gọi anh, là giới hạn cuối cùng của tôi rồi đó!

Đàn ông con trai hình như ai cũng thích được gọi là anh, Phương Tiêu cũng không ngoại lệ.

Anh bĩu môi, vẫn giữ cái vẻ muốn tính sổ với tôi: “Sao em thi làm cai ngục mà không nói với anh?”

Hở, anh giận vì cái này à?

Tôi khúm núm giải thích: “Vì em muốn cho anh một bất ngờ thôi mà.”

Làm sinh viên y khoa đã mệt lắm rồi, nếu tôi nói muốn thi công chức, với tính của anh chắc chắn sẽ cho tôi ‘thập toàn đại bổ’.

Phương Tiêu cười ha ha: “Bất ngờ chả thấy đâu, toàn thấy hết hồn.”

Tôi dứt khoát kể khổ luôn: “Anh vẫn còn giận em sao, Thiệu Văn chạy tới nói với cô hướng dẫn là em sắp đi t.ù, cậu ta sợ ảnh hưởng việc được lên thạc sĩ, cô hướng dẫn chắc phải cười gần chêc, bây giờ em thành trò cười của cả khóa rồi.”

Phương Tiêu mắng một câu ngu ngốc: “Người như thế mà được lên thạc sĩ thì đúng là lãng phí của công.”

Ui chà, học sinh ba tốt mắng người kìa, tôi nên ghi âm lại mới phải!

Phương Tiêu: “Chiều mai anh rảnh, mời em đi ăn, mừng em chia tay thằng đểu đó.”

 Ghế ở quán vỉa hè không cao, đều là kiểu ghế đẩu, đôi chân dài không có chỗ đặt co quắp trên ghế, như con hạc giữa bầy gà, nổi bật khác thường.

Có lẽ là ảo giác của tôi, trông anh có vẻ rất vui.

Chứng cứ là anh mắc bệnh sạch sẽ mà lại phá lệ ăn thịt xiên nướng vỉa hè.

Trước kia anh ưa sạch sẽ, vào học y lại càng trầm trọng hơn.

Ánh mắt tôi dừng lại trên mặt anh.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại thốt lên tiếng lòng mình.

“Phương Tiêu, em thất tình, anh vui thật ha?”

 

Loading...