Tôi Ổn, Anh Ta Không Xứng - Chapter 5
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:49:45
Lượt xem: 328
Lục Nguyên là bác sĩ điều trị của bà tôi và là bạn cùng lớp đại học của Thẩm Ngạn.
Bà tôi bị u não cách đây một năm, tuy lành tính nhưng phẫu thuật vẫn rất mạo hiểm. Thẩm Ngạn đã giới thiệu với tôi người bạn cùng lớp đại học là Lục Nguyên.
Thẩm Ngạn nói với tôi rằng bà đột nhiên phát bệnh và đang phải phẫu thuật.
Mắt tôi lập tức đỏ hoe, tôi bắt đầu tìm chìa khóa xe để đến bệnh viện.
"Anh đưa em đến đó."
Thẩm Ngạn nắm tay tôi, trầm giọng an ủi bà, "Tinh Tinh, bà sẽ không sao đâu."
Tôi hất tay anh ta ra, tìm chìa khóa và đi ra ngoài.
Từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy xe của Thẩm Ngạn vẫn luôn theo sau tôi.
Khi chúng tôi vội vã đến bệnh viện, bà đã hoàn thành ca phẫu thuật.
Nhìn bà nội yếu ớt đang nằm trên giường bệnh với ống thở oxy được lắp vào, mắt tôi lập tức đỏ hoe.
Mẹ tôi đã bỏ rơi tôi từ khi tôi còn nhỏ, bố tôi luôn đánh đập tôi mỗi khi ông uống rượu, tôi chỉ có bà nội.
Khi tôi lén đi tìm mẹ rồi bị đuổi về, bà đã đau lòng mà ôm lấy thôi: "Bà nội cần con."
Khi tôi bị bố ném bình rượu, bà là người đứng che phía trước của tôi, không kêu một tiếng dù lưng đang đầy máu.
Tôi vĩnh viễn nhớ rõ cái ngày bố tôi vô tình rơi xuống sông và c.h.ế.t đuối khi đang đi dạo vào ban đêm. Khi bà tôi nghe tin, bà im lặng một lúc lâu và đột nhiên mỉm cười,
"Thật tuyệt, Tinh Tinh sau này sẽ không còn đau khổ nữa."
Người khác trách bà vô tâm, "Đó là con ruột của bà."
Bà nội nói: "Tinh Tinh cũng là cháu gái ruột của tôi."
...
Sau hai bất tỉnh giờ, cuối cùng bà nội cũng tỉnh lại.
"Tinh bảo." Một giọng nói quen thuộc và tử tế vang lên bên tai tôi.
Tôi nắm tay bà tôi với sự lưu luyến và đặt lên mặt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể bà.
"Bà nội."
Những nỗi bất bình, buồn bã tích tụ trào dâng, nước mắt từng giọt lăn xuống ga trải giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-on-anh-ta-khong-xung/chapter-5.html.]
"Tinh bảo, đừng khóc."
Bà nội có vẻ hơi choáng váng, hoảng hốt cố gắng đứng dậy, cố gắng lau nước mắt cho tôi.
Tôi nhanh chóng ôm bà xuống và nói: “Con không khóc nữa đâu bà nội, bà vừa phẫu thuật xong, bác sĩ nói bà không thể cử động được."
Bà nội cẩn thận quan sát vẻ mặt của tôi rồi thở dài: “Là vì Thẩm Ngạn sao?”
Vũ Khúc Đoạn Trường
Tôi lắc đầu, không nói gì.
"Con không nói bà cũng biết."
"Bà nội đã xem buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay và nhìn thấy Thẩm Ngạn cầu hôn một người phụ nữ khác."
"Mấy năm nay tiểu từ này giả vờ giỏi thật, ngay cả một bà già đã gặp qua không biết bao nhiêu người cũng bị lừa."
Bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi.
"Tinh bảo là bảo bối quan trọng nhất của bà, ai đối với con không tốt, bà tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ đó.”
"Một người như Thẩm Ngạn không xứng đáng trở thành một ngôi sao lớn, nên thân bại danh liệt."
Đầu óc tôi lóe lên như tia chớp, tôi tựa hồ ý thức được điều gì đó, "Bài đăng đó..."
"Là của bà."
Bà giận dữ nhìn tôi rồi lại áy náy.
"Tuần trước bà nội đến nhà con để đưa đồ nhưng con không có ở nhà. Tình cờ có đơn chuyển phát nhanh. Đó là một lá thư do người hâm mộ của con gửi cho con. Trong thư có ảnh chụp Thẩm Ngạn ngoại tình."
"Bà nội tìm chuyên gia giám định, ảnh chụp không phải photoshop."
Tôi ngơ ngác, không thể diễn tả được tâm trạng của mình.
Thẩm Ngạn lại lừa dối tôi.
"Lúc đó con và Thẩm Ngạn đã chia tay, bà nội không biết có nên nói với con hay không, huống chi là phải nói với con như thế nào."
"Cho đến hôm nay, bà nội nhìn thấy Thẩm Ngạn cầu hôn những người khác một cách cao ngạo, lại nhìn thấy con trông bất lực trong bộ váy cưới, bà nội tức quá nên mới đăng hết bằng chứng lên mạng."
"Nhưng bà biết rằng dù bà có làm gì thì con vẫn sẽ đau buồn."
Nói một hồi, bà nội kích động mà ho khan kịch liệt đến mức ho ra máu. Tôi sợ quá nên nhanh chóng chạy ra ngoài và gọi bác sĩ.
Vừa ra ngoài đã nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa không biết bao lâu.
Đó là Thẩm Ngạn.