Tôi Muốn Ly Hôn - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-03-15 14:12:23
Lượt xem: 274
Ngoài những chuyện liên quan đến nghiên cứu, Omega chưa bao giờ nói được nhiều như vậy, cậu khóc đến khàn giọng, hô hấp không thông, cuối cùng được Alpha ôm ra khỏi chăn.
Alpha nâng Omega mặt cho cậu lau nước mắt. Anh chủ động giải quyết vấn đề, anh làm sai rồi. Anh cho rằng đơn thuần mà đối tốt với Omega là được. Anh tự cho là đúng, càng xây càng không vững. Tất cả đều đều là cảm xúc từ sâu bên trong Omega.
Anh thương tiếc hôn nước mắt trên mặt Omega, nhìn đôi mắt đỏ bừng của Omega, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Omega thổ lộ.
"Không phải bởi vì tín tức tố mới yêu em. Em không có lỗi. Kết hôn hai năm, anh đối với em quá lạnh lùng, khiến em một chút cảm giác an toàn cũng không có. Anh chưa từng giải thích với em, chưa từng xin lỗi em, cũng rất ít biểu đạt tình cảm với em. Anh là một tên đàn ông tệ hai, anh chỉ biết một mình hưởng thụ tình yêu của em đối với anh.”
“Anh không xứng đáng. Em có thể tha thứ cho anh không, anh sẽ sửa lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-muon-ly-hon/chuong-7.html.]
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Omega ngừng khóc, mũi hồng hồng, chảy qua nước mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Alpha, cậu giống như nghe không hiểu. Cậu rõ ràng cũng đã quyết định buông tay.
Alpha vỗ nhẹ lưng Omega trấn an, tựa như Omega vẫn luôn làm khi mang thai, giọng nói của anh dịu dàng: "Ngay từ đầu chọn em, không phải ý của ông nội, không phải bởi vì độ phù hợp kích thích tố của chúng ta cao, là vì anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy em từ trong một đống ảnh chụp, ấn tượng sâu sắc. Chuyện kích thích tố, anh chưa bao giờ nghĩ đến phương diện đó, anh nên nói rõ ràng với em."
“Anh yêu em. Anh không biết từ khi nào, cũng không thể nói với em. Nhưng bất tri bất giác, ánh mắt của anh đã sớm không dời đi được.”
Omega không biết vì sao lại muốn khóc, sau khi nói ra băn khoăn chôn ở trong lòng, cậu tựa như một con tôm nấu chín chỉ muốn cuộn mình lại, trốn ở trong cát. Nghẹn nửa ngày nước mắt, Omega mặt càng đỏ, trong lòng rất nhiều câu hỏi nhưng thốt ra ngoài chỉ được vài từ: “Em không phải người xứng đáng."
“Toàn bộ của em thì anh đều thích. Em không khóc không thích nói chuyện, anh cảm thấy đáng yêu; em khóc thành mèo hoa anh càng cảm thấy đáng yêu; em nghiêm trang giới thiệu nghiên cứu của em, anh cảm thấy đáng yêu; lúc em ngủ đạp chăn, nói mớ, anh cảm thấy đáng yêu, em lén đem đồ ăn không thích ăn để xa, anh cũng cảm thấy đáng yêu."