Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI MỞ TRƯỜNG LUYỆN THI Ở ĐỊA PHỦ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:48:35
Lượt xem: 207

3.

Chân trần xông vào phòng Minh Hoài Cẩn, lắc mạnh hắn. 

 

“Sư huynh, trong vườn có một tiểu hoà thượng kỳ quái.” 

 

Nghe xong lời của tôi, hắn không có ý định ngủ nữa, bật hết đèn trong ngoài biệt thự. 

 

Toàn bộ biệt thự sáng rực rỡ. Chúng tôi lục soát căn biệt thự từ trong ra ngoài mà không tìm thấy điều gì khác thường, chứ đừng nói đến một nhà sư còn sống. 

 

Chính những cây liễu trong sân đã thu hút sự chú ý của tôi. 

 

Đi thẳng tới, âm thanh còn sót lại lọt vào tai tôi. 

 

“Tiểu hòa thượng——” 

 

Tôi vuốt cây liễu, ánh mắt tối sầm. 

 

Cây liễu trong sân tớ bằng cái miệng hình bát úp, hoàn toàn khác với những gì tôi thấy trước đây. 

 

Giọng nói trong trẻo và ngọt ngào này giống hệt như vậy. 

 

Sư phụ từng nói rằng tôi có thể chất đặc biệt và có mối liên hệ chặt chẽ với ma quỷ nên rất dễ nhìn ra nhân quả của người khác. 

 

Vì vậy cô ấy đã đặc biệt dạy cho tôi một kỹ năng - dệt mộng. 

 

Nó không chỉ có thể đi vào giấc mơ của người khác mà còn có thể tùy theo hoàn cảnh mà dệt nên mộng, năng lực càng mạnh thì hiệu quả càng tốt. 

 

Kỹ năng này rất coi trọng duyên phận, nếu cố tình luyện tập thì mười phần sẽ thất bại, chỉ có thể ghi nhớ bí pháp và học nó một cách tình cờ. 

 

Không ngờ, tôi vô tình đi vào giấc mơ của người khác và học cách dệt nên giấc mơ. 

 

Tôi vẫy Minh Hoài Cẩn lại, rút ra một sợi tơ trong suốt trong mơ từ trên cây liễu, dùng ngón tay vuốt ve thì nghe thấy một âm thanh giòn giã. 

 

"Đã biết! Thật là một tiểu hòa thượng dài dòng!" 

 

Minh Hoài Cẩn vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi. 

 

“Em học được cách dệt mộng?” Tôi gật đầu. 

 

Anh ta chán nản thở dài một hơi.

 

Khi sư phụ dạy tôi khẩu quyết dệt mộng là đang làm khách ở Minh gia, thuận tiện cũng dạy Minh Hoài Cẩn.

 

Minh Hoài Cẩn đặc biệt hứng thú với việc này, không ngừng nỗ lực luyện tập, nhưng rất lâu vẫn không thể nhập môn. 

 

Mà tôi, ngủ một giấc liền học được. 

 

Thực sự là một cú sốc. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-mo-truong-luyen-thi-o-dia-phu/chuong-2.html.]

 

Dù tôi gọi anh ấy là sư huynh nhưng anh ấy không phải là đệ tử của sư phụ tôi. 

 

Minh Hoài Cẩn theo học Minh gia, học các bản lĩnh gia truyền, trong khi sư phụ của tôi là tiên nhân Xương Diệu và là bạn tốt của tổ tiên Minh gia trong nhiều năm. 

 

Tổ tiên Minh gia rất quý trọng sư phụ tôi, cũng dạy tôi không ít bản lĩnh.

 

Vì vậy, tôi gọi Minh Hoài Cẩn là sư huynh một cách cam tâm tình nguyện. 

 

Tôi không dám nhắc đến chuyện dệt mộng nữa nên hỏi anh dạo gần đây có chuyện gì đặc biệt không. 

 

Tôi có thể thoáng thấy giấc mơ của những người khác trong nhà anh ấy, và chúng tôi chắc chắn đã tiếp xúc với những người trong giấc mơ. 

 

Cảnh tượng ban ngày bỗng hiện ra trước mắt chúng tôi, cả hai chúng tôi đều đồng thanh nói: “Là hai mẹ con đó!”

 

4.

Ban ngày từ địa phủ trở về, hai chúng tôi đều chán nản. 

 

Hơn nữa tôi luôn có cảm giác như mình đang bị theo dõi. 

 

"Sư huynh, anh có cảm giác được có người đang theo dõi chúng ta không?" 

 

Minh Hoài Cẩn vội vàng nhìn chung quanh nói: "Không có, có phải em có cảm giác sai rồi không?" 

 

Không có sao?

 

Tôi đang cố gắng quên đi cảm giác khó chịu này, thì bất ngờ có một đứa trẻ như điên lao ra giữa đường, sắp bị một chiếc xe từ phía sau tông vào. 

 

Minh Hoài Cẩn chạy nhanh tới, bế đứa trẻ lên và lăn tại chỗ, khó khăn lắm mới tránh được bánh xe phóng quá tốc độ. 

 

Tôi nhanh chóng đỡ họ vào lề đường nhưng nhận thấy đứa trẻ có gì đó không ổn. 

 

Nó ngồi bệt xuống đất, òa khóc, mới bốn năm tuổi mà còn nói những câu như người lớn: “Trời lạnh quá, con chỉ muốn ch. ế. t thôi!” 

 

Tôi nhìn đứa trẻ một cách cẩn thận, không phát hiện được gì cả. 

 

Một người phụ nữ hoảng sợ chạy tới, liền khóc khi nhìn thấy đứa trẻ được bế lên. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

"Ngưu Ngưu, con chạy đi đâu vậy? Làm mẹ sợ ch. ế. t khiếp!" 

 

Đứa bé sốt ruột để mẹ ôm, trong mắt không có chút vui mừng nào khi nhìn thấy mẹ.

 

Khi người phụ nữ biết chuyện, cô ấy đã tháo hết đồ trang sức của mình và đưa cho chúng tôi. 

 

“Nhờ có hai người tốt bụng, số trang sức nhỏ này có thể đổi được một ít tiền. Xin đừng ghét bỏ.”

 

Chúng tôi từ chối nhưng người phụ nữ đó đã ném số trang sức vào tôi rồi bế đứa trẻ bỏ chạy.

 

Loading...