Tôi mở nhà trẻ ở Hoàng Cung - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-02-06 10:15:54
Lượt xem: 514
9
Sau khi trở lại Lâm Nguyệt Cung, tôi liền bảo với A Dung lặng lẽ đến Thái Y Viện tìm một thái y tới cứu Tuyết Đoàn.
Một đá Mai Phi đá nó cũng khá nặng, nhưng may mà không tổn thương đến những nơi quan trọng.
Trong lúc Tuyết Đoàn dưỡng thương, Tạ Thanh Uyển thường trộm tới cung của tôi để thăm nó.
Tạ Thừa Ý và Tạ Thừa Càn trước đây chưa từng tiếp xúc với trưởng công chúa, lần này vừa tiếp xúc, ba người bọn họ thật sự có thể cùng chơi với nhau.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, không biết có phải do bị Mai Phi phát hiện hay không mà Tạ Thanh Uyển dần dần không đến Lâm Nguyệt Cung nữa.
Thỉnh thoảng chúng tôi ở trên đường tình cờ gặp gỡ, tôi muốn nói chuyện với nàng, nàng lại tránh đi.
Tạ Thừa Càn từng trộm nói với tôi, lúc trước hắn thấy trên tay Tạ Thanh Uyển có vết thương, giống như là bị người khác đánh.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng một chút, nhưng lại ngại với Mai Phi, nên không tiện hỏi về việc này.
Cho đến đêm ba mươi đó, tì nữ bên người Tạ Thanh Uyển đột nhiên tìm tới tôi, nói Tạ Thanh Uyển nhắn tôi đến gặp mặt ở Ngự Hoa Viên.
Bởi vì lo lắng cho Tạ Thanh Uyển, tôi không nghi ngờ tí nào mà đi theo nàng.
Nhưng mà đến khi tôi tới Ngự Hoa Viên, lại nhìn thấy Tạ Thanh Uyển bị rơi xuống ao.
Nước ao lạnh lẽo, không kịp tự hỏi, tôi lập tức nhảy xuống để cứu người.
Không nghĩ tới vừa cứu được Tạ Thanh Uyển lên bờ, Mai Phi đã mang theo một đám người cùng xuất hiện ở Ngự Hoa Viên.
Nhìn thấy ta và Tạ Thanh Uyển ướt như chuột lột, Mai Phi không nghĩ chút nào đã xông lên mà hung hăng tát ta một cái:
“Ngươi giỏi lắm Giang Tần, có chuyện gì thì ngươi cứ nhằm vào ta, cớ gì phải xuống tay với con của ta!”
Tôi bị cái tát này làm cho ngơ ngẩn.
Hơn nửa ngày sau mới lấy lại được tri giác mà phản ứng lại, tôi bị tính kế rồi.
Không nghĩ tới Mai Phi chỉ vì hại tôi mà không tiếc cả tính mạng của Tạ Thanh Uyển.
Đi theo Mai Phi tới đây ngoài phi tần trong hậu cung, còn có Hoàng đế.
Hôm nay là tiệc cuối năm, bọn họ đều chạy tới từ bữa tiệc đó.
Mai Phi đoạt Tạ Thanh Uyển từ trong lòng n.g.ự.c tôi, khóc lóc kể lể nói: “Bệ hạ, người cần phải làm chủ cho thần thiếp cùng Uyển Nhi! Giang tần lại ác độc như thế, đẩy Uyển Nhi xuống nước!”
Sắc mặt Tạ Thanh Uyển tái nhợt nằm trong n.g.ự.c nàng, hai mắt nhắm nghiền.
Lúc này tôi cũng không giải thích gì, vội vàng nói: “Trước tiên có thể truyền thái y hay không? Công chúa điện hạ vừa nãy sặc không ít nước, nước ao lại lạnh, nếu hàn khí ngấm vào người, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng!”
“Không cần ngươi giả tình giả ý!” Mai phi quát lên với tôi, sau đó lại nhìn về phía Hoàng đế: “Bệ hạ, độc phụ này dám hại con của chúng ta…”
“Đủ rồi!” Hoàng đế nổi giận quát lên: “Kiện cáo quan trọng hay là Thanh Uyển quan trọng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-mo-nha-tre-o-hoang-cung/chuong-6.html.]
“Người đâu, truyền thái y!”
10
May mà tôi đến kịp, Tạ Thanh Uyển cũng không bị sặc nước nhiều lắm.
Chờ đến khi Tạ Thanh Uyển tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm.
Lúc này tôi vẫn mặc quần áo ướt đẫm, quỳ gối trong cung điện của Mai Phi.
Thấy Hoàng đế chậm chạp chưa có ý xử trí tôi, Mai Phi lại nhắc nhở: “Bệ hạ, Uyển Nhi đã tỉnh rồi, cần phải xử lý độc phụ này thế nào?”
Ngu Quý Phi cũng ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Thần thiếp có hỏi mấy cung nữ và thái giám đi qua, nói là… đều thấy Giang thị đẩy công chúa xuống nước.”
Lần này, Mai Phi cùng với Ngu Quý Phi hình như đã quyết tâm muốn đẩy tôi vào chỗ chết.
“Giang Tần cùng với công chúa không oán không thù, vì sao sẽ đẩy công chúa xuống nước!” Hoàng Hậu lạnh lùng nói.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Buổi chiều sau khi nghe tôi xảy ra chuyện, Hoàng Hậu còn đang bệnh nặng đã ngay lập tức chạy tới đây.
Cũng chính là nàng luôn luôn kiên trì chờ Tạ Thanh Uyển tỉnh lại, tự mình nói ra có chuyện gì xảy ra.
“Uyển Nhi, con tới đây nói đi, có phải là Giang Tần đẩy con xuống nước không?” Mai Phi hỏi.
Tạ Thanh Uyển vừa mới tỉnh vẫn còn hơi suy yếu, vẫn chưa trả lời nàng.
Mai Phi lại không nhịn được mà thúc giục: “Con nói đi chứ! Phụ hoàng và mẫu phi đều ở đây, nhất định sẽ làm chủ cho con!”
Tạ Thanh Uyển chầm chậm chuyển động tròng mắt, thấy được tôi đang quỳ trên mặt đất.
Ngay sau đó, nàng run rẩy chống tay lên giường để ngồi dậy, sau đó xuống khỏi giường, rồi “bùm” một tiếng quỳ gối trước mặt Hoàng đế.
“Cầu xin phụ hoàng cứu con, mẫu phi…” Tạ Thanh Uyển rưng rưng nước mắt: “Mẫu phi muốn con c.h.ế.t đuối.”
Nàng vừa nói, tất cả đều chấn kinh.
Mai Phi lập tức the thé giọng nói: “Mày nói linh tinh cái gì!”
“Mẫu phi sai người đẩy con xuống nước, muốn để con c.h.ế.t đuối sau đó vu oan cho Giang nương nương, như thế nàng sẽ có thể nhận nuôi Thụy Chiêu hoàng muội…”
Tạ Thanh Uyển còn chưa nói xong, Mai Phi đã xông về phía trước tát cho nàng một cái, tức giận quát lên:
“Có phải là Giang thị rót cho ngươi uống thuốc mê gì rồi không! Tao mới là mẫu phi của mày! Mày không về phe của tao thì thôi đi, thế mà lại đi hợp sức với người ngoài để mưu hại mẫu phi của mày!”
“Láo xược!” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Ngươi còn để trẫm vào mắt hay không?”
Lúc này Mai Phi mới phản ứng là bản thân mình thất thố, vội vàng giải thích: “Bệ… bệ hạ, thần thiếp chỉ lo Uyển Nhi bị kẻ gian lừa gạt, trong tình thế cấp bách, rốt cuộc thần thiếp là mẹ đẻ của Uyển Nhi…”
“Bà không phải!” Tạ Uyển Nhi phản đối nàng.
Giờ phút này, ánh mắt nàng vô cùng trong sáng, nàng thẳng lưng, sau khi bái lạy Hoàng đế thì thản nhiên nói: “Phụ hoàng, mẹ đẻ của Uyển Nhi không phải là Mai Phi nương nương.”