Tôi Liên Hôn Với Đối Thủ Sống Còn - Chap 5
Cập nhật lúc: 2024-11-02 17:14:43
Lượt xem: 367
12.
Thẩm Thượng ôm tôi về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có đôi mắt của Thẩm Thượng sáng ngời.
Nụ hôn của hắn rất nhẹ, nhẹ nhàng hôn xuống khắp nơi trên người tôi, từ trán đến mắt, từ má đến chóp mũi, rồi dừng lại ở môi.
Môi hắn rất mềm, cũng rất nóng, chẳng giống con người Thẩm Thượng chút nào. Nhưng tôi rất thích.
Tôi nhìn Thẩm Thượng, thì thầm: “Thẩm Thượng, em thích anh, nhiều hơn em từng nghĩ, là kiểu thích từ rất lâu rất lâu rồi. không phải bởi vì chúng ta kết hôn rồi mới thích, mà là vì thích anh nên mới đồng ý kết hôn.”
Trong bóng tối, tôi không nhìn được vẻ mặt của Thẩm Thượng, nhưng tôi cảm thấy cơ thể Thẩm Thượng cứng đờ lại, sau đó có chút run rẩy, dường như không thể tin được mà hỏi, “Em thích anh?”
Tôi biết Thẩm Thượng không nhìn thấy biểu cảm của tôi, nhưng vẫn gật đầu rất mạnh, “Ừ, em thích anh. Vu Tư Ninh thích Thẩm Thượng, rất thích.”
“Anh cũng thích em. Thẩm Thượng cũng thích Vu Tư Ninh, cực kỳ cực kỳ thích.”
Không biết có phải đã trải lòng với nhau không, mà động tác của Thẩm Thượng không còn dịu dàng nữa. Hắn cắn mạnh môi tôi, khiến tôi tưởng môi mình bị cắn rách.
Thẩm Thượng liên túc xác nhận bên tai tôi, “Ninh Ninh, em nghĩ kĩ rồi đúng không? Không hối hận chứ? Nếu như em vẫn muốn suy nghĩ thêm một chút, anh sẽ cho em thời gian.”
Nhiều lúc tôi thật sự khâm phục sức chịu đựng của Thẩm Thượng, đã đến lúc này rồi còn muốn rút lui.
Có một câu mà Hoắc Đồng nói không đúng, người sợ không phải tôi, người sợ rõ ràng là Thẩm Thượng.
Tôi vòng tay qua cổ Thẩm Thượng, dùng chút lực, tiến đến gần cổ hắn, cắn một cái thật mạnh đầy khiêu khích, “Thẩm Thượng, anh có phải đàn ông không thế, hèn quá vậy? Đừng để em coi thường anh chứ?”
Thẩm Thượng bị lời tôi nói chọc tức, kéo tôi vào trầm luân hết lần này đến lần khác.
Cho đến tận khi trời sáng, mới ôm nhau đi ngủ.
Tôi mơ hồ nhớ ra, trước khi tôi ngủ, Thẩm Thượng thì thầm nói mấy câu bên tai tôi, “Vu Tư Ninh, em đừng có chạy, cả đời này em cũng không chạy được đâu.”
Tôi thật sự muốn đưa tay ra cho Thẩm Thượng một đòn.
Bà đây là kiểu ăn sạch sẽ rồi sẽ phủi đ.í.t bỏ đi hả?
Tất nhiên là sẽ chịu trách nhiệm với anh được chưa?
13.
Hậu quả của việc không biết kiềm chế là ngày hôm sau tôi và Thẩm Thượng đều dậy muộn.
Lúc tôi mở mắt, Thẩm Thượng đã tỉnh, mỉm cười ngọt ngào nói với tôi, “Chào buổi sáng nha vợ.”
“Chào…”
Tôi xoay người, nhắm mắt lại, mệt quá, mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn cử động.
Trông Thẩm Thượng cũng chẳng ra sao, ai ngờ thể lực lại tốt như thế, thất sách rồi!
Chân chó của Thẩm Thượng lại bò lên eo tôi, tôi cũng không buồn giơ tay ngăn cản, “Dừng lại chút đi, em mệt ch.ết mất.”
Thẩm Thượng cười he he, “Anh vừa học được cách mát-xa hay lắm, có muốn anh giúp em không?”
Mát-xa hả, tốt như vậy sao?
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Hai tiếng sau –
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-lien-hon-voi-doi-thu-song-con/chap-5.html.]
Má, biết thế đã không tin đồ cún Thẩm Thượng!!
Đồ cún Thẩm Thượng thì ăn no căng bụng rồi.
Còn tôi? Tôi thì sao? Cơ thể vốn đã mệt lại càng kiệt sức hơn.
Mệt ch.ết mất.
Thẩm Thượng nấu cơm xong, đưa đến trước mặt tôi nịnh nọt, “Vợ ơi, ăn xong hẵng ngủ.”
Vốn dĩ không định để ý đến Thẩm Thượng, nhưng bụng tôi lại chịu thua trước.
Tôi mắt nhắm mắt mở ăn xong một bát cháo, cuối cùng cũng thấy người nhẹ nhõm hơn.
Thẩm Thượng thu dọn đồ đạc, rồi nằm lên giường với tôi.
Tôi tìm một bộ phim, nhưng xem được một lúc, đầu óc lại không tập trung vào bộ phim nữa.
Tôi hỏi: “Thẩm Thượng, anh thích em từ bao giờ thế?”
“Anh còn tưởng em sẽ không bao giờ hỏi cơ.”
Tôi bằng anh đừng nhì nhèo nữa, nói nhanh lên.
Tôi nghe được một câu chuyện có phiên khác bản khác hoàn toàn từ chỗ Thẩm Thượng.
“Em có còn nhớ cái bức ảnh anh tè dầm hôm em xem album ảnh không?”
Chuyện xấu của Thẩm Thượng làm sao tôi quên được.
Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì tới bức ảnh.
“Nhớ chứ, sao thế?”
“Đấy là câu chuyện sau khi anh biết em. Thật ra trẻ con tè dầm cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng mẹ anh rảnh rỗi sinh nông nỗi thích chọc anh khóc. Không biết mẹ anh biết chuyện anh biết em, còn suốt ngày cun cút theo m.ô.n.g em cho em đồ ăn ngon từ ai. Thế là mẹ dọa anh, nếu như sau này anh còn tè dầm, mẹ sẽ nói với em, để em tránh xa anh ra, không chơi với anh nữa.”
Tôi im lặng, mẹ Thẩm Thượng là người có thể nói những lời đó.
Chẳng trách, lúc ở nhà họ Thẩm nhìn thấy mấy bức ảnh đó, mẹ lại úp úp mở mở, vẻ mặt không tự nhiên.
“Thế ước nguyện thật sự lúc nhỏ của anh là gì vậy?”
Tôi mơ hồ nhớ lại những lời lúc đó mẹ Thẩm nói.
“Đó là ước chuyện từ năm lên bảy đến lúc mười bảy tuổi của anh.”
“Quyển album đó nếu em lật thêm vài trang nữa, nhất định có thể nhìn thấy ảnh sinh nhật 18 tuổi của em.”
“Đó là lần cuối anh ước, hy vọng em sau này có thể vui vẻ hạnh phúc.”
Tôi tò mò hỏi: “Sao lại thay đổi rồi?”
Thẩm Thượng ôm c.h.ặ.t t.a.y tôi, mặt đỏ lên, “Làm gì có lý do… không có lý do gì cả… chỉ là nghĩ gì thì ước đấy thôi.”
Thẩm Thượng không nói, tôi cũng không hỏi mãi.
Chúng ta vẫn còn một đời dài phía trước.
Bí mật nhỏ của anh, sớm muộn cũng có ngày em đều biết hết.