Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Là Thiên Kim Giả - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-12-10 12:45:03
Lượt xem: 4

11.

 

"Ông nội, chính cô ta đã cướp đi thân phận của cháu, khiến cháu lưu lạc bên ngoài chịu đủ khổ cực!"

 

Tống Nguyệt đột nhiên đứng bật dậy, cô ta chỉ vào tôi, thần sắc căm phẫn.

 

Sự tự tin ấy là do dòng m.á.u của nhà họ Tần mang lại cho cô ta.

 

Ông nội không lên tiếng, thậm chí còn lười nhấc mí mắt, những người khác trong nhà họ Tần càng không ai phụ họa gì.

 

Tống Nguyệt dường như vẫn chưa nhận ra tình cảnh cô ta đang bị cô lập, ngay cả cha mẹ ruột của cô ta cũng chỉ nhìn cô ta với vẻ thờ ơ, không vui không buồn.

 

"Đưa tiểu thư Tống xuống nghỉ ngơi đi." Anh trai bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, rõ ràng không muốn tiếp tục xem vở kịch nhàm chán này nữa.

 

Nhanh chóng có người tuân lệnh tiến lên mời cô ta.

 

"Dựa vào cái gì! Người phải rời khỏi đây là cô ta!" Không ai đáp lại, Tống Nguyệt không thể tin nổi, lúc này cô ta mới phát hiện, không một ai đứng về phía cô ta.

 

Ánh mắt cô ta quét qua một vòng, mỗi người đều ung dung bình thản, toàn thân toát lên sự cao quý hoàn toàn khác biệt với cô ta, ngay cả tôi, kẻ "giả thiên kim" mà cô ta căm ghét nhất.

 

Cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh nhìn lạnh lùng của tôi làm cho cứng họng.

 

Cô ta chợt nhận ra, cô gái được nuôi dưỡng trong nhung lụa như tôi, hoàn toàn khác biệt với cô ta. Huống chi, hôm nay vì vở kịch này, cô ta cố ý làm cho mình trông đặc biệt thê lương.

 

Mục đích ban đầu là để người thân có cùng huyết thống thương xót, nhưng lúc này đứng ở đây, cô ta lại trở nên lạc lõng đến vậy.

 

Tôi nhìn vẻ mặt biến hóa khôn lường trên khuôn mặt cô ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, đoán được suy nghĩ trong lòng cô ta.

 

Bỗng nhiên, cánh tay bị ai đó chạm nhẹ, là Tần Triết, vừa rồi chính anh là người lên tiếng bảo đưa Tống Nguyệt đi.

 

12.

 

Tôi quay đầu nhìn anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-la-thien-kim-gia/chuong-4.html.]

 

"Một kẻ ngốc, không cần để tâm."

 

Anh thản nhiên nói, như thể người anh nhắc đến không phải là em gái ruột có cùng huyết thống.

 

"Đương nhiên."

Dưa Hấu

 

Tôi có đủ tự tin để nói ra hai chữ này. Nhà họ Tần sẽ không vì một cô con gái ruột xuất hiện nửa chừng mà từ bỏ tôi, người thừa kế đã được bồi dưỡng và đào tạo nhiều năm.

 

"Kiều Dương, theo ông lại đây." Ông nội đứng dậy khỏi ghế sofa, đẩy tay người đang dìu ông ra, quay đầu nhìn tôi.

 

"Vâng, ông nội."

 

Tôi gật đầu, sau đó tiến lên đỡ lấy ông.

 

Đêm đó, ánh đèn trong thư phòng sáng rực suốt đêm, bóng dáng ông nội và tôi phản chiếu lên cửa sổ, tạo nên một bức tranh tĩnh lặng mà uy nghiêm. Mọi người đều hiểu rõ, vị trí và cục diện trong gia đình sẽ không có thay đổi gì lớn.

 

Sự xuất hiện của Tống Nguyệt không gây nên sóng gió gì. Nhà họ Tần tuy thừa nhận thân phận của cô ta, nhưng không ảnh hưởng gì đến tôi.

 

Tôi vẫn là người thừa kế được nhà họ Tần coi trọng nhất, vẫn là "mặt trời" chói sáng trong mắt mọi người.

 

Tuy nhiên, cô ta cũng có chút bản lĩnh. Người nhà họ Tần tình cảm đều lạnh nhạt, luôn coi trọng lợi ích và giá trị. Tình cảm đối với họ chỉ là thứ gia vị trong thời gian rảnh rỗi mà thôi. Nhưng trong thời gian cô ta trở về, lại có thể thường xuyên khiến mẹ Tần nở nụ cười.

 

Cô ta làm nũng, tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt người thân, thực sự đáng yêu hơn tôi nhiều.

 

Dường như ngoài xung đột trong ngày đầu tiên trở về, sau đó cô ta luôn tỏ ra rất an phận. Nhờ sự ngoan ngoãn của cô ta, người nhà họ Tần đối xử với cô ta hòa nhã hơn nhiều.

 

Nhưng tôi biết rõ, sự "an phận" này chỉ là bề ngoài.

 

Cho đến buổi sáng hôm đó, tiếng động ở cầu thang đánh thức mọi người trong nhà họ Tần.

 

Cô gái trong chiếc váy trắng nằm trên mảnh vỡ của chiếc bình hoa ở chân cầu thang, gương mặt đau đớn, dưới thân m.á.u chảy lênh láng, khung cảnh hỗn loạn khiến người ta không khỏi kinh hãi. Còn tôi đứng t

rên cầu thang nhìn xuống, khuôn mặt lạnh như băng nhìn cô ta...

 

Loading...