Tôi Là Nữ Phụ Giàu Có Nhưng Phách Lối - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-28 17:45:45
Lượt xem: 3,519
Cùng với tiếng Tạ Thụy cắn răng nghiến lợi là giọng nữ máy của khóa cửa vang lên:
"Sai mật mã…"
Tạ Thụy sững sờ, lặp đi lặp lại thao tác hai lần nữa.
"Sai mật mã liên tục ba lần, hệ thống bảo an đã khởi động."
Một giây sau, ánh sáng từ đèn pin mạnh bất ngờ rọi thẳng vào mặt Tạ Thụy:
"Ai đấy?"
8
Tạ Thụy né tránh ánh sáng đèn pin chói mắt, lạnh giọng nói: "Là tôi, Tạ Thụy, mở cửa."
Bảo vệ mới được điều đến từ tháng trước, nên không nhận ra hắn. Nghe vậy, bảo vệ chỉ đáp: "Ngài Tạ, nếu cậu muốn vào thì hãy liên hệ với cô Lâm. Không có sự cho phép của cô ấy, chúng tôi không thể tùy tiện mở cửa cho người ngoài vào."
Người ngoài?
Tạ Thụy lập tức nổi giận: "Tôi không phải người ngoài! Tôi ở đây!"
Bảo vệ đáp lại: "Nếu vậy, sao cậu lại không biết mật mã?"
Sắc mặt Tạ Thụy tối sầm lại.
Hắn biết lý do, nhưng hắn không ngờ Lâm Thanh Miên lại sửa mật mã.
Cô ta chắc chắn cố tình làm vậy, muốn mình phải cúi đầu cầu xin đây mà.
Nếu là ngày trước, Tạ Thụy chắc chắn sẽ quay đầu rời đi.
Nhưng bây giờ hắn đang kiệt sức, cảm thấy bản thân cần phải giải tỏa hết những bực dọc lên Lâm Thanh Miên.
Thế là hắn trừng mắt nhìn bảo vệ, rồi nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho tôi.
Tôi đang nằm trên ghế sofa, tay ôm cuốn manga, cười khúc khích vì những tình tiết thú vị.
Chuông điện thoại vang lên, tôi không thèm nhìn đã nhấc máy.
Từ đầu bên kia, giọng Tạ Thụy gầm lên đầy tức giận:
"Lâm Thanh Miên, tùy hứng cũng phải có chừng mực thôi. Cô tưởng rằng sửa mật mã là có thể kiểm soát được tôi à? Mau mở cửa ra, tôi không muốn chơi cái trò trẻ con này với cô!"
"A."
Tạ Thụy nhìn điện thoại bị cúp máy, sắc mặt càng đen hơn.
Đợi lát nữa cửa mở ra, hắn nhất định phải mạnh mẽ lên án tôi không thôi.
Nhưng càng chờ lâu, trời càng tối mà cánh cửa biệt thự vẫn không hề động đậy.
Cơn giận của hắn bốc lên đỉnh đầu. Lại một cuộc gọi nữa được thực hiện.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Lâm Thanh Miên, sao cô chưa mở cửa?"
Tôi vừa xúc một muỗng dưa hấu, vừa nhai nhai, vừa đáp: "Mở cửa? Sao tôi phải mở cửa cho cậu? Dưa hấu ngon quá."
Tạ Thụy suýt nữa thổ huyết: "Nếu cô không mở cửa cho tôi, thì tôi vào kiểu gì?"
"Đây là nhà tôi, cậu vào đây làm gì? Hay là... Tạ Thụy, cậu không có nhà sao?"
Tạ Thụy khó mà tin được:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-la-nu-phu-giau-co-nhung-phach-loi/chuong-4.html.]
"Lâm Thanh Miên, chẳng lẽ vì tôi không ưa tính cách đại tiểu thư của cô ở trường mà cô muốn nhục nhã tôi đến mức này sao?"
"Tôi và cậu chỉ có quan hệ người tài trợ và người được tài trợ. Tôi không cần cậu nuông chiều, tôi nói đây là nhà tôi chỉ là đang trần thuật sự thật, không có bất cứ ý gì muốn nhục nhã cậu."
Nói xong, tôi định đặt điện thoại xuống.
Nhưng Tạ Thụy lại chắc chắn là tôi đang giở thói đại tiểu thư ra.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tôi không có thời gian để đôi co với cô. Lâm Thanh Miên, ban đầu là nhà cô cầu xin tôi vào ở!"
"Tôi không nhớ rõ có chuyện này đâu. Nhưng cứ coi như có đi, thì giờ tôi cũng cầu xin cậu hãy cút ra khỏi đây."
9
Cúp điện thoại của Tạ Thụy không bao lâu, cha đã gọi điện thoại tới cho tôi.
"Miên Miên, con và Tạ Thụy cãi nhau à? Sao nửa đêm rồi còn đuổi người ra ngoài?"
Tôi nhớ lại trong nguyên tác, kết cục vào tù của cha mà mũi chua xót.
Dù ông bận rộn công việc, ít khi về nhà, nhưng thỉnh thoảng vẫn quan tâm đến Tạ Thụy. Vậy mà hắn lại phụ lòng tốt ấy, lấy oán trả ơn.
Tôi kể lại mọi chuyện xảy ra ở trường cho cha nghe. Giọng cha sau khi nghe xong trầm hẳn, mang thêm vài phần nặng nề:
"Không ngờ nó lại kiêu ngạo đến thế, ngay cả con cũng không để vào mắt. Dù sao thỏa thuận giúp đỡ cũng sắp đến hạn rồi, từ giờ cha sẽ không quan tâm đến nó nữa. Kệ nó đi."
Trong nguyên tác, vì nể tình tôi, cha mới để tâm đến Tạ Thụy. Hắn lại còn trung thực và đáng tin, nên sau khi Tạ Thụy lên đại học, ông đã bồi dưỡng hắn không ít, thậm chí còn giúp hắn tiến vào công ty nhà họ Lâm.
Nguyên nhân vì thế mới tạo cơ hội cho Tạ Thụy lợi dụng, phá hủy công ty nhà tôi.
Nhưng bây giờ, sau khi biết chuyện ở trường học, cha tôi lập tức bỏ suy nghĩ bồi dưỡng hắn.
Trong khi đó, Tạ Thụy vẫn đang đợi tôi gọi điện cầu xin hắn trở về. Hắn tự tin nghĩ rằng với sự ưu tú của mình và việc cha tôi coi trọng, chắc chắn ông sẽ khuyên tôi thay đổi ý định.
Nhưng hắn đợi suốt hai tiếng đồng hồ mà không thấy động tĩnh gì.
Ngay lúc này, một chiếc xe điện dừng lại ven đường. Từ Nhược Nhược tháo mũ bảo hiểm xuống, khuôn mặt rạng rỡ khi nhìn thấy Tạ Thụy.
"Tạ Thụy, sao cậu lại ở chỗ này?"
Tạ Thụy kể lại chuyện vừa xảy ra với cô ta.
Không hiểu tại sao nhưng hắn lại cảm thấy bản thân có sự gần gũi đặc biệt với Từ Nhược Nhược.
Từ Nhược Nhược nghe xong thì vô cùng tức giận: "Lâm Thanh Miên thật quá đáng, dựa vào đâu mà cô ta luôn cao cao tại thượng như vậy? Rồi sẽ có một ngày cậu sẽ nổi bật, đứng ở đỉnh cao mà vả vào mặt cô ta. Chúng ta không cần cái biệt thự nát của cô ta, nếu cậu không có chỗ ở, cứ đến ở nhà tôi."
Hốc mắt Tạ Thụy ửng đỏ, hết sức cảm động.
Quả nhiên chỉ có Từ Nhược Nhược hiểu hắn nhất.
"Ở nhà chị sao? Không tốt lắm đâu."
"Không sao, dù sao thì tôi cũng thuê phòng ở một mình."
Từ Nhược Nhược đưa Tạ Thụy về phòng mình thuê.
Phòng ở không lớn, chỉ khoảng năm mươi mét vuông, Tạ Thụy chỉ nhìn một chút đã hơi nhíu mày.
Quá nhỏ, nhà vệ sinh ở nhà họ Lâm còn lớn hơn căn phòng này.
Từ Nhược Nhược mất tự nhiên nói: "Phòng tương đối nhỏ, cậu chịu khó chấp nhận một chút."