Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI LÀ NGỖNG CỦA THÁI TỬ GIA BẮC KINH - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-12-19 11:35:49
Lượt xem: 78

Một lần, đệ tử nhỏ đột nhiên bị đau bụng.

Khi hỏi kỹ, đệ tử nhỏ tránh ánh mắt, cuối cùng nhìn về phía cô.

"Conchỉ ăn cái bánh hương mà sư tỷ tặng con thôi."

Lần đó, những người đứng ra bảo vệ đệ tử nhỏ là nhiều nhất.

Sau đó, cô và đệ tử nhỏ thi đấu với nhau, đệ tử nhỏ bị thương vô cớ.

Cô và đệ tử nhỏ chọn linh thú, đệ tử nhỏ tỏ ra ngượng ngùng, tự nhận bản thân không có thiên phú, bảo rằng sẽ chọn bất kỳ con nào.

Cô và đệ tử nhỏ cãi vã, ban đầu đối đầu nhau, không ai chịu nhường ai, nhưng đệ tử nhỏ đột nhiên khóc.

Cứ như vậy, sư phụ ngày càng bảo vệ đệ tử nhỏ.

Đến lượt Capybara, những lời thường xuyên nghe thấy nhất là "Con là sư tỷ, phải nhường nhịn muội muội"

"Đừng vì thiên phú cao mà coi thường người khác"

"Chuyện gì cũng muốn thắng, đạo tâm của con đâu rồi?"

Mãi mãi là những lời trách móc.

Dù không phải cô ấy là người làm tổn thương, không phải cô ấy nhận linh thú tốt nhất, không phải cô ấy thắng trong các cuộc tranh luận, vì cô không nhận được sự an ủi từ sư phụ.

Đệ tử nhỏ thì lại luôn được mọi người nâng niu, vây quanh như sao sáng.

Vì thế, Capybara càng ngày càng im lặng.

May mắn là cô vẫn có tu vi để dựa vào.

Chỉ khi cô ấy đứng trên đài chiến đấu trong cuộc thi tu luyện, ánh mắt của sư phụ mới nhìn thấy cô.

Nhưng sau khi xuống khỏi đài, cô chỉ nhận được một câu lạnh lùng: "Cố gắng tiếp."

Sau đó, sư phụ lại nhặt về một đứa trẻ mồ côi.

Có tài năng xuất sắc hơn, miệng lại ngọt ngào.

Có lẽ còn đáng yêu hơn cô.

Vì thế, sự gần gũi mà đệ tử nhỏ dành cho đứa trẻ đó là điều mà cô trước đây không thể nào so sánh nổi.

Vào thời điểm sư phụ định thu nhận đứa trẻ mồ côi làm đồ đệ, Capybara cảm thấy mình như sắp vỡ vụn.

Tài năng duy nhất có thể thu hút ánh mắt sư phụ giờ đây không còn tồn tại khi so với đứa trẻ đó.

Cô học theo đệ tử nhỏ, giả vờ nũng nịu, nổi giận.

Kết quả nhận được là sự trách móc của sư phụ và một cái tát.

Sau đó là bị đuổi đi.

Cô bị đuổi xuống núi để rèn luyện.

Tu vi của cô tăng mạnh, nhưng trong lòng vẫn luôn có một chiếc xiềng xích, giam giữ của cô.

Khi cô trở lại môn phái.

Nhìn thấy ba người họ vui vẻ bên nhau, chiếc xiềng xích trong lòng cô dường như lại càng nặng nề hơn.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Khi thanh kiếm của Dật Thịnh chỉ về phía cô, chiếc xiềng xích lại càng thêm nặng.

Rồi yêu thú phá vỡ kết giới.

Những đệ tử mà Dật Thịnh cưng chiều và luôn bảo vệ đã mở ra âm mưu, phản bội lại Dật Thịnh.

Cô cùng Dật Thịnh chiến đấu bên nhau.

Xiềng xích trong lòng dường như đã lỏng lẻo.

Dật Thịnh, với dòng m.á.u của môn phái, và yêu vương yêu thú chung chịu thảm họa, gào lên bảo cô gi/ết sư phụ.

Yêu vương nhận ra tình hình, vội vã bay lên, mắt nhìn thấy một đòn móng vuốt đ.â.m xuyên qua trái tim của cô.

Dật Thịnh gào thét, lao mình chắn phía trước cô, mặc cho sinh tử.

Giây phút ấy, Capybara bỗng nhiên ngộ đạo.

Cảnh giới của cô "vù" một cái vọt lên, kết hợp hoàn toàn với tu vi, cả người phát ra ánh sáng vàng.

Cô sắp sửa lên tiên.

Sấm sét nổ vang, cuộn lên sức mạnh thanh tẩy mọi thứ.

Sau đó, Capybara chọn cách hy sinh.

Cô dùng sự thăng thiên của chính mình, trong khoảnh khắc điện quang đáo hỏa, trao đổi với Thiên Đạo, khiến sấm sét quay đầu, một đòn đánh vào yêu thú, một đòn đánh vào yêu vương, đệ tử nhỏ không tránh kịp, cũng bị sét đánh trúng.

Đến lượt Dật Thịnh, sấm sét dừng lại một giây, rồi vẫn đánh một đòn.

Dù rằng đòn này giúp Dật Thịnh khôi phục thương tổn do dòng m.á.u bị phá hủy.

Kế hoạch thành công, sấm sét quay đầu rút lui.

Chỉ là Capybara không thể vượt qua kiếp nạn, cô đã không còn sống.

Dật Thịnh ôm lấy t.h.i t.h.ể đang dần tan biến của cô, khóc ngất trời đất.

Tội nghiệp Capybara, những lời nói cuối cùng của cô, Dật Thịnh nghe mà chẳng rõ.

Tôi cũng ngộ đạo rồi.

Không có gì lạ khi Dật Thịnh lại lo lắng đến vậy khi tôi bay vào nồi.

Có tiền lệ mà.

23

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-la-ngong-cua-thai-tu-gia-bac-kinh/chuong-5.html.]

Dật Thịnh mơ hồ hỏi: "Vậy những gì Tiểu Phù nói là gì?"

Đôi mắt nhỏ của tôi cố gắng nhìn anh ta một cách sâu sắc, nhưng lại thất bại một cách thành công.

Khác với Capybara, nói ra những câu sắc bén nhất nhưng vẫn giữ vẻ mặt thảnh thơi nhất.

Nó nói, có những thứ đến muộn, và hậu quả của nó cần một khoảng thời gian dài rất dài để sửa chữa.

Nhưng nó không muốn cho Dật Thịnh thời gian đó nữa.

Nếu như không có Dật Thịnh, nó chắc hẳn sẽ không có cảm giác quá mạnh mẽ về thắng thua.

Dù sao thì Capybara làm việc với bản thân rất dễ dàng, không tranh giành.

Gặp điều gì thì nằm xuống, gặp kẻ thù thì ch/ết.

Tâm trạng như Phật, tĩnh lặng, mạnh ai nấy mạnh, gió nhẹ thổi qua đỉnh núi.

Dù có bảy tám đứa con đang ngồi trên đầu, nó vẫn bình thản nhìn xa xa.

Tôi hỏi nó: "Giả sử một ngày nào đó sư phụ của cô, đến tìm thì sao?"

Capybara không hề chớp mắt.

"Đều được."

Nhưng tôi lười kể những chuyện này cho anh ta, cái kẻ điên này.

Tôi chỉ ngắn gọn nói "Quạc ! Quạc ! Quạc !"

Cô ấy sống rất tốt, anh hãy tránh xa đi.

24.

Tôi vẫn sống cuộc sống của một con ngỗng vĩ đại (gạch bỏ) con ngỗng siêu việt.

Bởi vì Dật Thịnh bắt tôi dẫn anh ấy đi tìm Capybara.

Tôi dùng một cái cánh to quạt vào đầu anh ta.

Kết quả là anh ta đập vào khung cửa sau đầu — kêu "cạch" một tiếng.

Chẳng lẽ tiên nhân các người đều yếu như vậy sao?

Tin tức truyền ra, các cư dân mạng đều xôn xao.

【Hả? Hả? Hả?】

Tôi biết các bạn muốn nói gì.

Chẳng phải là muốn nói là với tuổi thọ chỉ vỏn vẹn hai mươi năm của tôi, tôi không thể sống lâu để hưởng thụ những di sản của Dật Thịnh sao?

Cứ an tâm đi.

Có những chuyện là như thế.

Chỉ là đôi khi, khi bị chôn vùi trong đống tiền bạc, không tránh khỏi cảm giác buồn bã một chút—

Tôi nghĩ tôi sẽ luôn cô đơn, cứ thế cô đơn suốt đời—

Ngoại truyện

Dật Thịnh trở lại thế giới tu tiên, anh ta rơi vào trạng thái trầm cảm.

Anh ta mất cả nghìn năm mới thu thập đủ hai phần hồn của đại đồ đệ, gửi vào Động luân hồi, nhưng kết quả là cô ấy "vèo" một cái lao vào Địa ngục, và từ chối tha thứ cho anh.

Dật Thịnh đến ngục tối.

Đệ tử thứ hai của anh cũng bị giam ở đây.

Khi sấm sét năm xưa đánh xuống, dù đệ tử thứ hai bị ảnh hưởng, nhưng may mắn là không mất mạng.

Chỉ là người đã hỏng.

Nhìn thấy anh ta cuối cùng cũng đến thăm sau bao nhiêu thời gian, đệ tử nhỏ cười một cách điên dại.

"Sư phụ, người thất bại rồi phải không?"

"Đại sư tỷ sẽ không muốn đi cùng người."

Dật Thịnh buồn bã, cúi mắt nhìn cô ta.

Anh đã lâu rồi không nhìn chăm chú vào đệ tử thứ hai của mình.

"Vì sao con lại nghĩ thế?"

Đệ tử nhỏ xoa xoa chiếc móng tay đã bị sấm sét đánh cho vỡ nát, không thể mọc lại, cảm nhận nỗi đau từ đầu ngón tay lan tỏa tới tận trái tim.

"Vì người mãi không hiểu sư tỷ cần gì."

"Người quá cao cao tại thượng, tự cho mình là đúng."

"Người dùng sở thích và tiêu chuẩn của mình để đối xử với tỷ ấy, cũng vậy đối với con."

"Tỷ ấy cố gắng như vậy, chỉ cần người khen ngợi tỷ ấy như trước thôi."

"Nhưng người luôn hạ thấp tỷ ấy, đả kích tỷ ấy."

"Còn con, biết mình không có thiên phú cao, nhưng con sẵn sàng tu luyện chăm chỉ."

"Người lại không bao giờ quan tâm, chỉ thiên vị và bảo vệ, khi dạy đại sư tỷ có chút nghiêm khắc, ngài lại giả vờ nhân từ an ủi con."

"Tất cả là lỗi của người, thưa sư phụ."

"Người không bao giờ hỏi chúng con cần gì, chỉ dựa vào những gì người cho là tốt mà ban ân."

"Nghĩa Phụ - sư phụ, người sẽ mãi bị trói buộc bởi những nhân quả này, không bao giờ đạt được đạo tâm."

(End)

Truyện được dịch bởi nhà dịch Vịt Trắng Lội Cỏ, Nếu thấy hay hãy cho sốp 1 tym nhen!

Loading...