TÔI LÀ CÔNG CHỨC Ở ĐỊA PHỦ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-04 12:15:16
Lượt xem: 283
13.
Chúng tôi thực sự không còn cách nào khác, đành phải làm theo ý của ông ấy. Cuối cùng, tôi nắm tay Sở Diệp, ông nội chụp cho chúng tôi một bức ảnh cưới.
Ông nội rưng rưng nước mắt, "Điều ước lớn nhất của tôi là sau này ta cũng muốn nhìn thấy cháu gái của tôi mặc váy cưới và kết hôn."
Nói xong, ông nội biến thành một hình ảnh nhỏ bé, được Sở Diệp cho vào một chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn.
Tôi khóc không thành tiếng, không ngờ điều ông nội không thể buông bỏ cuối cùng vẫn là tôi.
Sở Diệp ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi như đang dỗ dành một đứa trẻ, không biết đã dỗ dành bao lâu, tôi mới ngừng khóc.
Sở Diệp lại dẫn tôi đến chỗ ông nội, nơi mà con ác quỷ đang lợi dụng cơ thể của ông để gây rối, chỉ thấy nó tùy tiện lao ra đường, khiến các tài xế hoảng hốt phanh gấp, sau đó nhiều chiếc xe nhỏ liên tiếp đ.â.m vào nhau, còn nó thì đứng giữa đường cười ha hả.
Sở Diệp lạnh lùng nhìn nó một cái, ác quỷ nhận ra có người đang nhìn mình, liếc mắt về phía chúng tôi, chỉ cần nhìn thấy Sở Diệp một cái, nó đã sợ đến mức mặt mày tái mét, thân thể bỗng nhiên bay lên, có vẻ như sắp chạy trốn.
Nhưng Sở Diệp chỉ nhẹ nhàng thổi một hơi vào cơ thể ông nội, ác quỷ bám vào ông lập tức tan biến.
Giác hồn của ông nội trở lại cơ thể, ông đã hồi phục ý thức, hồn phách hoàn chỉnh tách khỏi cơ thể, tôi khóc nức nở lao vào lòng ông.
Ông nội xoa đầu tôi, "Đừng khóc, ta chỉ đi tìm bà nội của con thôi."
Tôi lau nước mắt, gật đầu. Ông nội lại đi đến trước mặt Chu Dạ, "Cậu bé, cậu sẽ chăm sóc tốt cho Lê Lê đúng không?"
Tôi vội vàng bịt miệng ông nội, tức giận. "Ông nội, anh ấy là lãnh đạo của con."
Cũng là lãnh đạo của ông nữa...
Ông nội tức giận đến mức thổi râu trợn mắt, "Đã chụp ảnh cưới rồi, đừng dọa ta."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Trong khoảnh khắc, một bàn tay đặt lên vai tôi, Sở Diệp ôm vai tôi, kính cẩn nói với ông nội, "Ông nội, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Lê Lê, ông cứ yên tâm giao cô ấy cho cháu."
Dù biết Sở Diệp đang diễn kịch, tôi vẫn cảm động.
Ông nội ướt mắt, "Được, ta tin cậu."
Sau đó, ông nội đi vào cuối con đường luân hồi, vẫy tay chào tôi rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Trong lòng tôi trào dâng một nỗi buồn không thể nói thành lời. Nhưng bàn tay của Sở Diệp vẫn nhẹ nhàng vỗ về tôi, chưa từng rời xa.
14.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-la-cong-chuc-o-dia-phu/chuong-6.html.]
Ngày tháng lại trở về yên bình. Trong lòng tôi luôn nhớ đến ân tình của Sở Diệp.
Ân huệ to lớn của lãnh đạo không thể không báo đáp, vì vậy tôi đã không ngừng viết một tác phẩm mới lấy Sở Diệp làm nam chính mang tên "Diêm Vương Bá Tổng Cầu Tha".
Trong sách, Sở Diệp là một tổng tài của quỷ giới, hội tụ đầy đủ trí tuệ, sắc đẹp, tài sản và kỹ thuật, khiến bao nữ quỷ mê mẩn.
Thế nhưng khi viết, nghĩ đến gương mặt của Sở Diệp, tôi lại vô thức nhập vào góc nhìn của nữ chính, thậm chí trong giấc mơ cũng thấy Sở Diệp bá đạo đè tôi vào tường mà hôn.
Ôi ôi ôi ôi ôi.
Ban ngày tôi hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Diệp. Trong lòng càng sợ nếu để hắn phát hiện tôi mơ mộng về hắn, chỉ cần một phút sẽ bị hắn tiêu diệt.
Trong cuộc họp, Hắc Vô Thường ghé sát tai tôi, "Trầm Lê, cô chảy nước miếng rồi."
Tôi tức giận đ.ấ.m anh ta một cái.
Cuộc họp sáng kết thúc, tôi lại bị gọi vào văn phòng.
Đối diện với ánh mắt uy nghiêm của Sở Diệp, trong đầu tôi lại hiện lên cảm giác mềm mại của đôi môi anh trong giấc mơ.
Ngay cả những gì anh nói tôi cũng không nghe rõ, thấy tôi không phản ứng, sắc mặt Sở Diệp hơi thay đổi.
"Vừa rồi tôi nói cô hiểu ý tôi chứ?"
Làm sao dám nói tôi hoàn toàn không nghe.
Tôi liên tục gật đầu.
"Thật sự hiểu?"
Lãnh đạo bắt đầu nghi ngờ lòng trung thành của tôi, tôi gật đầu như gà mổ thóc, không dám lơ là.
Tai Sở Diệp có chút đỏ nghi ngờ, "Vậy từ giờ trong công việc phải giữ khoảng cách."
Tôi: ???
Một lúc sau, Sở Diệp lại nói, "Cuộc họp buổi sáng là nơi nghiêm túc, giữ khoảng cách với Hắc Vô Thường."
Thấy tôi không nói gì, Sở Diệp lại nói, "Cô nên hiểu ý tôi."
Tôi gật đầu.
Hiểu, nhưng lại như không hiểu.