TÔI LÀ CON RIÊNG CỦA CHA - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2025-03-04 15:15:03
Lượt xem: 198
10
Chị hai có thai, bạn trai tóc vàng của chị ấy cả ngày uống rượu sinh sự, rượu say thì đánh người, cuối cùng khiến chị ấy sảy thai.
Sau khi nghe tin, cô tôi ngất xỉu tại chỗ.
Chú dẫn theo tôi đi xe bus đến công ty của chị hai đón chị ấy, hai mươi hai tệ, mất một tiếng đồng hồ.
Nếu là ngày bình thường, chú có thể nói suốt một đường không dứt, mà hôm nay, chú không nói nổi một lời.
Khi chúng tôi đến nơi, chị hai vừa mới làm xong thủ tục thôi việc.
Chú khẽ vuốt tóc chị: “Con gái ngoan, cha đến rồi.”
Chị hai khóc không thành tiếng.
Chú đỡ chị hai, hai cha con xiêu vẹo bước đi, tôi xách hành lí theo phía sau.
Chúng tôi ngồi xe taxi quay về.
Sau đó, chị hai tự nhốt mình trong phòng.
Chú tôi hút hết một bao t.h.u.ố.c lá Ngũ Diệp Thần, còn cô canh giữ trước cửa phòng chị hai, im lặng rơi nước mắt.
Cha tôi lại chê bai: “Nếu mấy người nghe tôi, không cho Tinh Ngọc đi học mà bắt nó lấy chồng, có phải sẽ có tiền cho Nhị Muội đi học không? Có của hồi môn để nó nở mày nở mặt với nhà chồng, người ta cũng không dám đối xử với nó như vậy.”
Cô tôi vốn hiền lành lần đầu tiên bùng nổ, chỉ vào ông ta mắng: “Câm miệng lại, chuyện của nhà tôi về sau ông bớt chõ miệng vào!”
Cha tôi hùng hùng hổ hổ rời đi: “Tôi là muốn tốt cho mấy người, đúng là mắt mù không thấy được lòng tốt của người ta!”
Sau khi biết chuyện, anh cả lập tức xin nghỉ, hùng hổ đến tìm bạn trai cũ của chị hai đánh hắn một trận nhừ tử.
Hai ngày sau, chị hai đột nhiên mang một bộ máy tính secondhand về, là loại máy tính để bàn.
Những lời bàn tán của hàng xóm gần như muốn chôn vùi nhà chúng tôi, họ nói dì chú tôi bị mỡ lợn che mờ mắt, không công đi nuôi đứa cháu gái ngoài giá thú vô dụng như tôi, cuối cùng khiến cho cuộc đời của chính con gái mình bị hủy hoại; lại nói chị hai là đồ bỏ đi, không đi làm, cũng không chịu lấy chồng, mỗi ngày chỉ biết ru rú ở nhà chơi máy tính, không ra dạng gì, lại còn đã từng mang thai con của người khác, e là sau này muốn gả đi cũng khó như lên trời.
11
Không bao lâu sau, bắt đầu có rất nhiều bà mối tới nhà muốn giới thiệu đối tượng cho chị hai.
Vì sao lại nhiều?
Bởi vì người được giới thiệu không phải khuyết tật thì cũng là từng ly hôn, vì vậy phí mai mối của họ sẽ được rất nhiều.
Đương nhiên, toàn bộ đều bị chú tôi “quét” ra ngoài.
Chú lo lắng chị hai nghĩ quẩn nên không dám tới công trường nấu cơm nữa.
Nhưng tôi vẫn luôn chăm chỉ học với gia sư.
Chị hai ban ngày ngủ suốt, nhưng đến buổi tối tiếng gõ bàn phím lạch cạch không ngớt.
Cô tôi không nhịn nổi, khuyên chị: “Con à, tuổi còn trẻ nhìn lầm người cũng là bình thường, con cái sau này sẽ lại có, nhưng nếu thui chột đi rồi thì sẽ thành người bỏ đi. Con nên tìm việc gì đó bắt đầu lại đi?”
“Con không chơi máy tính, con đang viết tiểu thuyết trên mạng để kiếm tiền mà.” Chị hai nói: “Làm công nhân bán sức lao động không có tương lai, con phải tự mình kiếm thật nhiều tiền. Có tiền rồi, có loại đàn ông nào mà không gặp được chứ.”
Cô tôi không tin, tôi cũng nửa tin nửa ngờ.
Mãi sau tôi mới biết, chị viết tiểu thuyết ngôn tình trên mạng, đã kí hợp đồng xuất bản thành sách, chính là thể truyện dài nhiều kì.
Chớp mắt, lại thêm một năm trôi qua.
Chỉ còn nửa năm nữa, tôi sẽ thi đại học.
Lên lớp Mười một, sau khi xếp lớp, tôi vào lớp trọng điểm của khối Khoa học tự nhiên.
Gia sư chú thuê cho tôi rất hữu ích, thành tích của tôi tiến bộ vượt bậc.
Có tăng ắt sẽ có tụt, nhưng tôi không muốn dừng lại ở đó, tôi muốn bay thật cao, thật xa.
Bữa cơm tất niên, anh cả an ủi tôi: “Phải bình tĩnh tự tin, chỉ cần em giữ vững phong độ như hiện tại, đỗ vào một trường hàng đầu cũng không vấn đề gì. Được như thế này đã tốt lắm rồi, không cần đặt mục tiêu quá cao rồi tự gây sức ép lên bản thân.”
Nhàn cư vi bất thiện
Tối đó, chị hai ngày ngày dùng máy tính viết tiểu thuyết cho tôi ba trăm tệ tiền mừng tuổi.
Một trăm ngày trước kì thi, tôi cảm giác thời gian trôi qua nhanh gấp mười lần, cả người như một cây cung kéo căng hết cỡ, không dám thả lỏng phút giây nào.
Mãi cho đến khi kì thi đại học kéo dài ba ngày kết thúc, giây phút ra khỏi trường thi, tôi “Phụt” một tiếng, cây cung đứt đoạn, cả người lâng lâng, linh hồn như bị rút đi, thẳng cho đến khi nghe được âm thanh quen thuộc: “Tinh Ngọc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-la-con-rieng-cua-cha/chuong-4.html.]
Tôi ngẩng đầu lên, trong hàng trăm bậc cha mẹ đứng chờ con cái, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô, cùng chú đang đứng bên cạnh.
Ánh nắng xế chiều chiếu vào mái tóc hoa râm của cô cùng đôi vai hơi cong xuống của chú.
Trên trán hai người họ toàn là mồ hôi, nhưng vẫn cười rạng rỡ vẫy vẫy tay với tôi.
Linh hồn đang du đãng của tôi dường như khựng lại.
Chú lái xe ba bánh chở tôi và cô về nhà.
Cả đường về chú cằn nhằn liên miên, cô vừa vuốt tóc tôi vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Ngày có kết quả thi đại học, cô không đi làm, chú cũng không ra đồng.
Cuối cùng, thời điểm thành tích công bố, anh cả mở ra trang web tra điểm.
Sau khi nhập vào số báo danh, mười giây trang web load điểm kia, cả nhà im ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
12
Năm ấy, điểm sàn khối Khoa học Tự nhiên là 578, tôi thi được 639 điểm.
Thành tích như vậy, cũng coi như được xếp vào hàng “trâu bò” rồi.
Giây phút đó, cô tôi che mặt khóc, chú cũng đỏ hốc mắt.
“Giỏi lắm, không uống công chú bị nhiều người nói ra nói vào. Mấy đứa con gái của bọn họ làm sao so được với cháu gái nhà mình chứ.”
Dựa vào lời khuyên của chủ nhiệm lớp và anh cả phân tích, tôi liền chọn ghi danh vào trường đại học gần trường của anh.
Chú nhất quyết muốn tổ chức tiệc chúc mừng.
Chú tự hào kiêu ngạo: “Những người này đều là kẻ nông cạn, nhà chúng ta có dịp vui lớn như vậy, càng phải làm rình rang, tôi muốn nhìn bộ mặt tức giận không nói lên lời của đám người suốt ngày nói xấu chúng ta kia!”
Tiệc mừng làm mười mâm, các bà các cô trong thôn cũng lật mặt như lật bánh tráng, lúc này lại khen ngợi không ngừng:
“Đứa cháu gái nhà hai người nuôi không uổng công mà, nhà này nuôi được hai sinh viên đại học, đúng là lợi hại.”
“Vừa nhìn đã biết con bé rất thông minh rồi, tôi bảo mà, chắc chắn con bé sẽ đỗ cao.”
“Một người trở thành bác sĩ, một người trở thành luật sư, về sau vợ chồng anh chị hưởng phúc rồi.”
Không khí vui mừng, người cha đã uống hết mấy chai bia cầm tay tôi: “Cha luôn biết con sẽ đỗ, lúc trước cũng là cha bất đắc dĩ mới để con đi. Nếu không, mỗi ngày dì Lý con sẽ hành cha đến ch/ết.”
Lúc này tôi mới phát hiện hôm nay dì Lý không tới.
Ông ta xoa xoa tay tôi, đau lòng nói: “Con là con gái cha, mau cảm ơn cô và chú đã chăm sóc con nhiều năm như vậy. Từ giờ không phiền hai người họ nữa, con hãy theo cha về nhà.”
Chị gái cùng cha khác mẹ đang mang thai cũng ôm con gái tới tham gia, “Quả không hổ là em gái của chị. Là phận con cái, ai lại ghi thù cha mẹ bao giờ, chuyện trước kia cũng đừng nhắc lại nữa.”
Tôi tức giận đến chóng mặt, đúng là không biết xấu hổ.
Càng buồn cười hơn chính là, còn có người phụ họa theo: “Dưỡng là ân, sinh cũng là ân, về sau tiền đồ lớn thế nào đều phải hiếu kính cha mẹ hai bên.”
Cha tôi ngoài cười nhưng trong không cười, “Đương nhiên phải nhớ tới cô chú, nhưng nếu không có cha cũng không có con ngày hôm nay. Chủ yếu là phải hiếu kính cha, rõ chưa?”
Tôi rút tay ra: “Tôi nhớ rõ lúc trước khi ông đuổi tôi đi, ông nói rằng từ đó trở đi ông không còn là cha tôi nữa. Nhiều năm trôi qua như vậy, ông từng quan tâm tới tôi sao? Chưa từng bỏ ra một đồng tiền học phí, chưa từng mua cho tôi một bộ quần áo. Không chỉ có vậy, ông còn muốn bán tôi để đổi lấy tiền sính lễ. Bây giờ, tôi đỗ đại học, tiền đồ sáng lạn, ông lại mặt dày tới đây nhận công? Ông đang tính toán gì, chẳng lẽ tôi không biết?”
Tôi cất cao giọng: “Ông âm mưu rằng bây giờ sẽ đối tốt với tôi, chờ đến khi tôi tốt nghiệp, kiếm ra tiền, sẽ h//út m.á.u tôi, để tôi nuôi con trai ông. Nằm mơ đi! Một cắc tôi cũng không cho ông.”
Cha tôi không giả vờ nổi nữa, giơ tay lên muốn đánh tôi: “Con khốn này, tao là cha đẻ ra mày đấy, ai dạy mày nói chuyện với tao bố láo như thế?!”
Chú và anh cả lập tức tiến lên ngăn ông ta lại, chị hai cũng nhanh nhẹn kéo tôi về phía sau. Tôi tức giận đến mức mắt mũi đỏ bừng.
Đúng lúc này, cô tôi xông lên, chỉ vào cha tôi mắng: “Tăng Giang, đừng có ở đây làm bộ làm tịch nữa! Anh nghĩ tiền nhà chúng tôi là lá cây phải không? thiên tân vạn khổ thay anh nuôi lớn con bé, thời điểm sắp hái quả ngọt thì muốn cướp con bé về? Tôi nuôi con bé mười mấy năm, tốn bao nhiêu tiền? Anh muốn đem con bé về, cũng được. Nhưng đưa tôi mười vạn, tôi trả nó lại cho anh.”
Cô tôi chắc chắn ông ta sẽ không nhả ra một đồng nào.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, tiến lên khuyên giải hai người họ.
Cô tôi ngồi trên đất gào khóc: “Số tôi sao lại khổ thế này, anh trai ruột lại tính kế lên đầu tôi…”
Cô khóc lóc kể lể mấy năm nay cô đã nuôi tôi vất vả thế nào.
Năm sáu tuổi, tôi sốt cao, cô thức trắng một đêm đông để chăm tôi.
Năm tôi mười tuổi, trời mưa rất to, cô đến trường đón tôi tan học, lúc đi về nhà, nước cuốn quá mạnh, cô cõng tôi trên lưng suýt nữa bị nước cuốn trôi.
“Tôi khổ cực nuôi con bé lớn, bây giờ anh nói đưa nó đi là đưa đi sao!”