TÔI LÀ CON RIÊNG CỦA CHA - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2025-03-04 15:14:28
Lượt xem: 189

 

Sau khi kì thi kết thúc một tuần, cha ruột tôi chở dì Lý tới. 

 

Hai người họ còn mang theo bánh kem chỉ trên thị trấn mới bán. 

 

Tôi nghĩ rằng lương tâm ông ta trỗi dậy nên muốn bù đắp cho tôi, nào ngờ sau khi cơm rượu no say, ông ta mới lộ ra mục đích thật sự: “A Muội đã tốt nghiệp cấp hai, cũng sắp mười sáu, tôi đã chọn cho nó một mối hôn sự tốt rồi.” 

 

Người đàn ông kia ba mươi tuổi, mặt rỗ chằng chịt, trong thời gian làm việc đã bị mất một ngón tay, nhưng có thể đưa ra sính lễ tới mười vạn. 

 

Ở nông thôn, mười vạn là một con số rất lớn. 

 

Cha ruột tôi cười đến nỗi nếp nhăn xô thành một đoàn: “Số tiền này mỗi nhà một nửa, thằng lớn nhà cô không phải không cần lo sính lễ rồi sao? Hơn nữa học Y phải mất rất nhiều năm, học phí cũng không nhỏ. Dù sao cũng không đỗ cấp ba, đi làm công bao nhiêu năm mới kiếm được số tiền này.” 

 

Ông ta nói chuyện này ngay trước mặt tôi. 

 

Ông ta muốn bán tôi. 

 

Tôi tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, cha tôi còn bồi thêm: “A Muội, điều kiện của người kia tốt lắm, công xưởng bồi thường cậu ta hai mươi vạn, con gả qua đó từ đó về sau chính là lên tiên. Chuyện tốt như vậy cha cố gắng lắm mới giành được cho con đấy, các chị của con có mơ cũng chưa tới lượt.” 

 

Tôi cắn răng: “Con sẽ thi đỗ.” 

 

Cha tôi cười nhạo: “Cũng không tự nhìn lại xem mình là ai, mày ngu ngốc như vậy, đỗ vào Nhất Trung thì đúng là trời sập.” 

 

Dì Lý một mực yên lặng nãy giờ kéo kéo tay áo ông ta: “Chờ có kết quả rồi bàn tiếp.” 

 

“Con mụ khố/n ki/ếp này, mày muốn ch/ết phải không?” Cha tôi nổi giận cầm cốc nước trên bàn muốn đập vào đầu dì Lý. 

 

Tôi dùng sức giằng lấy cái cốc trong tay ông ta. Ông ta đã nốc rượu đến nỗi say bét không còn chút sức lực. 

 

Nước mắt chảy ra, tôi hét to: “Không đỗ Nhất Trung thì tôi sẽ đi làm kiếm tiền, tôi sẽ không lấy chồng đâu! Bốn tuổi ông đã không cần tôi nữa, kiếm được tiền tôi sẽ đưa chú chứ không cho ông một đồng! Ngoài chuyện đánh đập hành hạ tôi, ông còn biết làm gì khác nữa không?!” 

 

Đúng lúc này, điện thoại chợt vang, là điện thoại thầy giáo gọi tới: “Tăng Tinh Ngọc, có điểm thi rồi!” 

 

 

Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi run lên, sau đó nghe thấy giọng thầy vang vang: “Đỗ rồi! Thành tích của em xếp thứ nhất! Trường mình tổng cộng có hai mươi học sinh đỗ. Tinh Ngọc, tốt lắm, em làm tốt lắm!” 

 

Toàn thân tôi run rẩy, nước mắt vô thức trào ra. 

 

Cô tôi đoạt lấy điện thoại, có chút không tin tưởng mà hỏi đi hỏi lại. 

 

Sau khi xác minh chắc chắn, cô kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Tốt quá, tốt quá rồi, cảm ơn các thầy cô ở trường đã giúp đỡ, chúng tôi cảm ơn thầy cô lắm lắm.” 

 

Biểu tình của cha tôi giống như ông ấy cầm được xổ số trúng một triệu trong tay mà lại bị rách góc. Đôi mắt ông ta đảo láo liên: “Một đứa học cấp ba, một đứa học đại học, để tôi xem các người nuôi kiểu gì! Theo tôi thấy tốt nhất vẫn để nó đi lấy chồng là hơn.” 

 

Lúc này vừa vặn là thời điểm anh cả nghỉ hè về nhà.

 

Anh ấy mở cửa, đặt mạnh hành lí xuống đất, “Con bé là em gái của tôi, đi học hay lấy chồng, có liên quan gì đến bác không? Tôi lại không phải kẻ không tay không chân, sinh hoạt phí tôi không tự làm thêm kiếm tiền được chắc? Học phí tôi không thể dùng gói hỗ trợ vay vốn của trường học sao? Tôi không cần con bé phải từ bỏ tương lai của mình để nuôi tôi ăn học!” 

 

Chị hai đang ngủ trong phòng cũng nổi giận đùng đùng đi ra: “Làm gì mà ầm ầm lên thế, có để cho ai ngủ không?” 

 

Chị ấy chỉ vào cha tôi, hét: “Người ta cố gắng vất vả mãi mới đỗ, ông chỉ ném ra một câu nghỉ học là sẽ nghỉ sao? Liên quan gì đến nhà ông?” 

 

Cô tôi sắm vai “người mặt trắng”: "Vũ Sâm, Mộng Vũ, hai đứa không được phép nói chuyện với bác như vậy.” 

 

Cha tôi tức giận đến mặt mũi đỏ bừng. 

 

Tôi cũng bật cười: “Bác à, về sau tôi lấy chồng, tiền sính lễ phải đưa cho cô và chú. Là hai người họ nuôi tôi lớn, cho nên đương nhiên bọn họ đáng nhận. Bác đã tống cổ tôi từ khi tôi bốn tuổi, không thể lại bán tôi thêm lần nữa chứ?” 

 

Cha tôi bị chọc tức, đùng đùng bỏ đi. 

 

Nghe nói toàn bộ cơn giận của ông ta đều rơi xuống người dì Lý. 

 

Buổi tối, chú làm thịt một con gà mái, gắp cho tôi một cái đùi gà: “Ăn đi, về sau sính lễ phải đưa hết cho chú.” 

 

Người trong thôn cũng khuyên chú: “Con trai anh học đại học tốn tiền như vậy, còn hơi sức đâu mà lo cho con gái nhà người ta, đừng có đợi đến lúc giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát, vất vả cả đời lại chẳng được gì. Con gái ruột của mình thì đi làm thuê, lại đi chiều chuộng một đứa cháu gái bên nhà vợ như vậy.” 

 

Trên thư báo trúng tuyển có danh sách các khoản phí phải đóng trước khai giảng, học phí, phí ghi danh… Tổng cộng một ngàn ba trăm tệ. 

 

Chú tôi dài mặt, “Chú lấy đâu ra số tiền này cho con? Về sau đi làm rồi phải nộp tiền lương ra, rõ chưa?” 

 

Học phí của anh cả có thể vay theo dự án hỗ trợ vay vốn cho sinh viên đại học, nhưng tiền sinh hoạt phải tự chi trả.

 

Họa vô đơn chí, một đồng tiền cũng đủ để làm khó đại trượng phu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-la-con-rieng-cua-cha/chuong-3.html.]

Cô tôi chạy vạy khắp nơi vay tiền mọi người, có người đề nghị: “Không phải chị con bé đi làm rồi sao, bảo nó bỏ ra là được.” 

 

Cô tôi lắc đầu: “Nuôi con ăn học là trách nhiệm của cha mẹ, không phải của anh chị, hơn nữa một đứa con gái xa nhà làm việc vốn đã không dễ dàng gì. Chúng tôi không có tiền cho con bé một cuộc sống đầy đủ, không chuẩn bị được của hồi môn tươm tất cho con bé đã là có lỗi với nó lắm rồi.” 

 

Anh cả vừa học vừa làm thêm, cuối tuần đi làm gia sư, lại nhận thêm là việc shipper, ra sức kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt.

 

Tôi cũng muốn giúp đỡ. 

 

Vừa lúc hôm nay, người mua tóc đi qua. 

 

Tóc tôi dày, nuôi năm năm rồi, đã sớm dài qua thắt lưng. 

 

Sau khi cò kè mặc cả bớt một thêm hai, tôi bán được với giá tám mươi tệ. 

 

Tôi cầm tiền chạy về nhà, vừa lúc chú từ trong bếp đi ra. 

 

Tôi đưa cho chú: “chú, cháu bán tóc được tám mươi tệ, đưa chú hết.” 

 

 

Chú lau tay vào tạp dề, thô lỗ túm mái tóc ngắn của tôi: “Con để người ta cắt nham nhở như cái chổi sể cùn thế này à?” 

 

“Không sao cả, tóc sẽ dài ra mà.” 

 

“Để chú đưa con đến tiệm cắt tóc sửa lại, đến cái chổi chú quét nhà nhìn còn gọn gàng hơn.” 

 

“Không cần đâu mà, tự dưng phí mất năm tệ. Chờ cô về, cháu nhờ cô cắt cho là được rồi.”

 

Mặt trời dần ngả về phía tây, ráng trời đỏ rực, tôi ngồi trên chiếc ghế mây trong sân. 

 

Chú đi mượn kéo cắt tóc về, cô dùng một cái bát úp vào đầu tôi, sửa tóc cho tôi. 

 

Chú đứng một bên chửi bới, đầu tiên là mắng mấy con mụ mua tóc không phải người, sau lại mắng tôi ngu ngốc dám bán tóc lấy tiền, sau đó lại đột nhiên nhỏ giọng nói: “Về sau không cần làm thế, cô và chú không thiếu gì tám mươi tệ này. Con gái con đứa, để cái tóc chó gặm này làm sao được…” 

 

Cô cũng gật đầu phụ hoạ. 

 

Chị hai trở về nhìn thấy, tức giận không thôi, “Em muốn tiền đến điên rồi à? Chị nhìn qua còn tưởng tên du côn du đảng nào!” 

 

Cha tôi biết chuyện cũng mắng: “Mày cắt ngắn như vậy, làm gì có thằng đàn ông nào vừa mắt mày nữa!” 

 

Cuối cùng chuyện này kết thúc bằng việc chị hai đưa ra một ngàn tệ, hoá giải tình huống khẩn cấp trong nhà. 

 

Nhưng chung quy, người và người vẫn có khác biệt, lớp học trọng điểm đã có rất nhiều bạn học đã đi học thêm, được học trước kiến thức của lớp mười. 

 

Các bạn rất thoải mái với tốc độ giảng dạy của thầy cô, mà tôi cũng cố gắng dốc toàn lực. 

 

Trường học có rất nhiều học sinh ưu tú, thành tích của tôi chỉ miễn cưỡng tầm tầm, nếu không tính đến môn thể dục. 

 

Cơ hội nghề nghiệp sau này của khối xã hội không nhiều, tôi muốn kiếm tiền, vì thế quyết định chọn khối khoa học tự nhiên. 

 

Nhưng Ngữ văn mới là thế mạnh của tôi. 

 

Theo quá trình học khối tự nhiên, sự tự tin của tôi dần bị mài mòn, thành tích cũng càng ngày càng kém, tôi gần như không thể theo kịp kiến thức trên lớp.

 

Sau khi biết được thành tích của tôi, cha tôi ghét bỏ không thôi: “Tôi đã sớm nói con bé này đầu óc ngu si chậm chạp rồi, thành tích này sau này sao có thể đỗ đại học?” 

 

Hàng xóm cũng nói: “Tôi thấy chính là nhà bọn họ ngại nhiều tiền, bỏ cả vốn liếng ra, cuối cùng sính lễ hồi môn của con nhà mình không có cũng không sốt ruột.” 

 

Sao mà không sốt ruột được chứ, cô chú gấp muốn ch/ết rồi. 

 

Hai người họ nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cảm thấy vẫn là điều kiện quá kém. 

 

Kì nghỉ đông năm lớp mười, cô tôi nhận thêm việc tưới nước ở công trường, sau tám giờ tan việc ở công ty sẽ phải đến làm, mỗi lần nghỉ phải làm bù một ngày.

Nhàn cư vi bất thiện

 

Công việc ở công trường vất vả dầm mưa dãi nắng, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng tiền lương lại cao. 

 

Chú cũng xin được việc nấu cơm ở công trường.

 

Ngoài tiền lương nhận được, chú còn kiếm thêm bằng cách nhặt nhạnh sắt vụn để bán. 

 

Ngày nhận được tiền lương, chú lập tức tìm gia sư bổ túc cho tôi, do một sinh viên đứng lớp. Học gia sư tiện hơn so với việc đến lớp học thêm, nhưng chi phí là ba mươi tệ một giờ. 

 

Chú vừa trả tiền vừa nói: “Học cho tốt vào, về sau mới tìm được công việc lương cao đưa được nhiều tiền cho chú, rõ chưa? Kiếm được bao nhiêu phải đưa hết đây.” 

 

Chú chính là như vậy, miệng cứng lòng mềm. 

 

Nhưng kì nghỉ đông năm lớp Mười một của tôi, chị hai xảy ra chuyện. 

Loading...