TÔI LÀ CON RIÊNG CỦA CHA - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2025-03-04 15:13:56
Lượt xem: 178
4
Mỗi khi nghỉ hè, cha tôi sẽ bắt tôi đến nhà ông ấy.
Mà nhắc tới nghỉ hè, cứ đến dịp khai giảng, chú sẽ trở nên rất nóng nảy.
Tuy rằng khi ấy giáo dục bắt buộc trong thôn cũng đã thông dụng, nhưng học phí, tiền sách vở, tiền tài liệu, tiền thước bút văn phòng phẩm, đều là tiền. Ở nông thôn, nuôi ba đứa trẻ đến trường cùng một lúc không phải là điều dễ dàng.
Hôm nay cha đạp xe đến đón tôi.
Tôi biết tôi lại sắp bị đánh, người phụ nữ của ông ta luôn trong tối ngoài sáng muốn hành hạ tôi.
Tôi chỉ đành chịu, tôi biết thân thế của mình, bời vì những đứa trẻ nghịch ngợm trong thôn vẫn luôn gọi tôi là “Con của gái gọi”.
Không ngờ lần này người chịu đánh không phải tôi, mà là dì Lý.
Cha tôi không uống rượu thì thôi, mà đã uống vào liền như biến thành người khác.
Ngày đó tôi cho lợn ăn xong trở về, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khắp nhà, dì Lý bị cha tôi cầm d.a.o th/ái thịt đuổi theo.
Cha vừa đuổi theo vừa mắng, mắng thứ đàn bà táng gia bại sản, phải sinh ba vịt trời mới có con trai, đồ đ/ĩ…
Các loại ô ngôn uế ngữ không dứt bên tai.
dì Lý bên chân đất bên chân dép vừa chạy trốn vừa kêu la.
Mà con gái ruột của dì đang trốn trong phòng xem TV, giống như đã quá quen thuộc với cảnh này.
Tôi cũng nhanh nhẹn tót vào trong một căn phòng trống để trốn, lúc dì Lý chuẩn bị chạy vào phòng con trai để trốn liền dùng sức kéo bà theo, sau đó lập tức khóa trái cửa lại.
Rầm rầm!!
Cha tôi không ngừng dùng d.a.o c.h.é.m vào cửa, ác độc mắng chử//i tôi.
Cửa gỗ không chắc chắn, tôi phải hì hục đẩy ghế dài cũ nát cùng thùng sắt đựng gạo tới chặn cửa mới tạm yên tâm.
“Mày đừng tưởng làm vậy tao sẽ cảm kích rồi thích mày.” dì Lý thất thểu ngồi bệt dưới đất lườm tôi.
Tôi không còn chút sức, đặt m.ô.n.g ngồi trên nền đất, không trả lời.
Cứ như vậy, hai người chúng tôi cùng tiếng quát mắng chửi bới ở bên ngoài, ngồi trong căn phòng âm u đó cả một đêm.
5
Ngày mùa vừa kết thúc, cha vội vàng đưa tôi đi, bởi vì ông không cần tôi làm việc nữa.
Sau khi trở về, chú lại lầm bầm tôi một trận.
Ngày qua ngày, tới nghỉ hè năm lớp Bốn của tôi, anh cả đỗ vào Nhất Trung.
Vốn là chuyện vui, nhưng học phí lại rất cao so với năng lực chi trả của cô chú. Khi cô chú còn đang âu sầu lo lắng không biết nên làm sao, anh cả liền dứt khoát đến nhà xưởng phía Nam làm thuê, cố gắng hết cả mùa hè cũng coi như tạm đủ học phí.
Sóng lúa trên cánh đồng dập dờn nhấp nhô, được ánh mặt trời rọi vào tỏa hào quang rực sáng.
Cha tôi đạp xe đến từ rất sớm, “Nghỉ hè rồi, tôi đón nó về nhà chơi mấy hôm.”
Chú sầm mặt không nói một lời, cô khẽ thở dài rồi hỏi ý kiến của tôi.
Tôi dùng hết sức bình sinh giãy khỏi tay ông ta, lớn tiếng: “Con không đi! anh cả không ở nhà, con phải giúp chú làm việc, một mình chú không kham nổi.”
“Thứ con gái thối tha này, sao mày không biết phải trái gì cả!” Cha tôi nói xong nhất quyết túm lấy tôi khiến tôi phát đau.
Chú tập tễnh tiến lên, kéo tôi lại: “Tinh Ngọc đã không muốn thì đừng ép nó.”
Nghỉ hè năm đó, tôi theo chú gặt lúa phơi thóc.
Từ mùa hè đó, mỗi lần được nghỉ tôi không cần trở về nhà của cha nữa.
Chú vẫn như trước, không hề cho tôi sắc mặt tốt, nhưng mỗi dịp năm mới, ông đều sẽ mua cho tôi một bộ quần áo mới.
Ở nhà cha, tôi vốn không bao giờ được mua quần áo, đều là mặc đồ của chị gái con của dì Lý bỏ đi.
Tuy rằng tôi chỉ là đứa trẻ, nhưng ai tốt ai xấu, tôi đều nhìn ra.
Chị hai không thi vào trường cấp Ba mà nộp đơn vào trường trung cấp kĩ thuật.
Trong trường có kí túc xá, lại được miễn toàn bộ học phí.
Sau khi lớn lên, chị ấy không còn tính tình trẻ con như trước.
Thời điểm đó, một số phong cách thời trang ngổ ngáo bắt đầu lưu hành. Mỗi khi tan học, ngoài cổng trường luôn có một đám người cả trai lẫn gái, tóc xanh tóc đỏ, lỗ tai bấm đầy khuyên kim loại, mắt kẻ đen sì.
Hai người chị cùng cha khác mẹ của tôi cũng ở trong đám đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-la-con-rieng-cua-cha/chuong-2.html.]
Tôi vẫn luôn tìm cách đi đường vòng tránh đi, nếu đụng trúng họ không bị mắng thì sẽ ăn đánh.
Nhưng hôm nay đến lượt tôi trực nhật, quét lớp gần xong, chị gái chặn tôi lại, phía sau còn có mấy cô ả khác.
“Ồ, đây chẳng phải là con của gái gọi hay sao?”
Đám người cười ồ lên.
Hai cô gái thuộc đám đàn em mỗi người một bên túm chặt lấy cánh tay tôi.
Chị gái nhai kẹo cao su, giật tóc, vỗ vỗ mặt tôi hỏi: “Có tiền không?”
Tôi dùng sức lắc đầu.
“Vậy cắt mớ tóc này bán đi, lấy tiền mua cho chị mày bao thuốc. Nói không chừng chủ quán là bạn của mẹ mày, sẽ được giá cao một chút đấy.”
Chị ta định kéo tôi vào quán cắt tóc bên cạnh trường, đúng lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên: “Thả em ấy ra.”
Chị hai đạp xe Phoenix lao đến nhanh như chớp, dừng lại trước mặt tôi, bụi đất theo đó quẩn lên mù mịt.
Chị hai hung dữ quát: “Còn không buông em gái tao ra, chờ bị ăn đánh sao? Em họ, mày tốt nhất nên tẩy cái đôi mắt thâm sì kia đi, nhìn như bị ai đ.ấ.m vào mắt vậy, xấu hoắc!”
Trên đường về, chị mắng tôi: “Em không biết phản kháng lại à? Được ai sinh ra không phải chuyện em chọn được, đừng cảm thấy có lỗi với những kẻ không xứng đáng! Lần sau người ta đến kiếm chuyện thì cứ đánh trả là xong!”
Nói được một nửa, chị ấy lại thở dài: “Quên đi, vẫn là đừng phản kháng lại, để chị nghĩ cách.”
6
Ngày hôm sau, chị hai dẫn tôi đến gặp bạn trai của chị.
Đó là một nam sinh cao gầy, tóc nhuộm vàng, xăm trổ khắp người.
Từ đó về sau, đám người kia không còn bắt nạt tôi nữa.
Đến tháng Ba, hàng xóm láng giềng bắt đầu khuyên bảo tôi: “Tinh Ngọc, về sau cháu phải hiếu thuận với cô chú nhé, nuôi cháu lớn từng này cũng không dễ gì.”
Bọn họ cũng sẽ bảo với chú: “Con bé Tinh Ngọc kia trắng trẻo xinh xắn, lại ngoan ngoãn nghe lời, cũng đã đến lúc gả chồng được rồi đấy nhỉ? Nên chọn dần đi là vừa, đến lúc đó sính lễ hồi môn của con trai con gái nhà anh chẳng phải sẽ có rồi sao?”
Sau khi chị hai tốt nghiệp trung học kĩ thuật đã xin vào một công ty điện tử.
Tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hẳn là sau khi tốt nghiệp cấp hai xong sẽ đi làm thuê, đợi cho đủ mười tám tuổi sẽ tìm một nhà trả sính lễ cao để gả đi.
Sau khi có ý tưởng này, kỳ thi cuối cùng tôi cố ý thi trượt.
Khi nhận được bảng điểm, lần đầu tiên cô tức giận với tôi, hung hăng đập bàn: “Không muốn đọc sách, không muốn đi học nữa phải không? Không muốn đỗ vào Nhất Trung? Muốn cả đời bị chôn vùi ở đây à?”
Học sinh trong làng đỗ vào trường trọng điểm là rất khó, bởi chất lượng giáo viên chênh lệch rất lớn.
Trong một năm, một làng cùng lắm cũng chỉ đỗ được bốn mươi người.
“Có thi đỗ cũng phải đi làm thuê…”
Cô ngắt lời tôi: “Ai bảo con đi làm công? Chỉ cần con đỗ Nhất Trung, muốn học lên tiếp dù có thế nào cô cũng nuôi con học.”
Tôi không tự chủ đưa mắt nhìn về phía chú.
Ông ấy trừng mắt nhìn tôi: “Không cần nhìn chú, trong nhà này cô con là người quyết định.”
Đây là ngầm đồng ý.
Mắt tôi đỏ lên, nức nở: “Cháu sẽ cố gắng học tập thật tốt.”
Từ sau ngày đó, tôi liều mạng học tập, ngày ngày không đến trường cũng chỉ vùi đầu vào sách vở.
Việc đồng áng, việc trong nhà, chú cũng ít khi cho tôi động vào, lại còn thường được tẩm bổ bằng thịt thà các món.
Tôi thường được ăn cá, chú nói ăn nhiều cá để bổ cái đầu heo của tôi.
Năm đó, anh cả đỗ đại học Y.
Tôi cũng chiếm được suất tham dự cuộc thi được tổ chức trên thị trấn, thầy cô dẫn cả đội đi thi, ở khách sạn.
Tổng phí ăn ở là một trăm tệ.
Đều là những đứa bé có hoàn cảnh khó khăn, khách sạn được lựa chọn điều kiện cũng rất kém.
Chăn gối mốc meo, chuột chạy khắp phòng.
Nhàn cư vi bất thiện
Tôi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất một thứ là chuột. Cả đêm tôi không ngủ được, sau khi trở lại mặt mũi vẫn xanh mét như tàu lá chuối.
Chú liếc mắt nhìn tôi: “Xem ra thi không tốt.”
Mấy bạn học rủ tôi đến phương Nam làm thuê, cùng những bà cô đến nhà mai mối cho tôi đi xem mắt, toàn bộ đều bị cô từ chối.