Tôi Là Chị Gái Của Thiếu Gia Thật Giả - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:58:23
Lượt xem: 89
5
Tôi lật đi lật lại hồ sơ và báo cáo nhiều lần.
Khi nhìn thấy cậu ấy sinh cùng bệnh viện với em trai tôi, cuối cùng tôi buộc phải thừa nhận rằng em trai mình… có vẻ thật sự bị bế nhầm.
Còn việc đó là do sơ suất hay cố ý thì cần thêm thông tin nữa.
Cửa phòng bị gõ mấy tiếng, em trai tôi bước vào.
"Chị, đang bận gì thế? Dì Lưu gọi chị xuống ăn cơm rồi."
Tôi nhanh chóng đóng tập tài liệu lại, điềm tĩnh đáp: "Ừ, chị xuống ngay."
Ngay lúc đó, điện thoại đột nhiên rung lên.
Là cuộc gọi từ bệnh viện.
"Alo, có phải cô Hứa không? Bệnh nhân cô đưa đến hôm qua đã hồi phục gần hết nhưng mà…"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào rõ rệt.
Tôi nhíu mày hỏi: "Bên đó có chuyện gì vậy?"
"Mẹ của bệnh nhân đã đến, đang gây ồn ào, nhất quyết nói rằng bệnh viện lừa tiền, cô xem…"
"Tiền tôi sẽ thanh toán, cậu cố gắng giữ bà ấy lại, đừng để bà ấy đi, tôi sẽ đến ngay."
"À? Vâng, tôi sẽ cố gắng thương lượng thêm."
Tôi cúp điện thoại, mang theo máy tính và tài liệu, vội vã xuống lầu, lên xe ngay lập tức.
“Chú Vương, đến Bệnh viện Tư nhân Khang Thụy.”
Xe nhanh chóng khởi động, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau tôi.
“Bên bệnh viện sao? Có chuyện gì xảy ra với thiếu niên hôm qua à?”
Tôi lập tức quay đầu, lúc này mới phát hiện Hứa Dật đang ngồi phía sau.
Tôi: “...”
Tôi hiếm khi cảm thấy đau đầu, hỏi: “Sao em lại đi theo?”
“Dù sao cũng là người chúng ta cùng cứu, tất nhiên em cũng phải đi xem chứ.”
Hứa Dật hào hứng hỏi: “Chị tìm được thông tin chưa? Cậu ấy là con nhà ai vậy?”
Tôi ngập ngừng một chút, không biết nên mở lời thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể phẩy tay, trả lời qua loa: “Vẫn chưa rõ lắm, đến đó hỏi em ấy đi.”
6
Khi tôi và Hứa Dật đến cửa phòng bệnh, vô tình nhìn thấy một người phụ nữ tóc xoăn đang chống nạnh, chỉ tay vào người trên giường bệnh mà mắng nhiếc.
“Hay lắm, Thẩm Tri Du, mày đúng là đồ dối trá!”
“Bảo mày đi làm, mày dám chạy đến đây giả bệnh.”
“Còn gì nữa, đóng tiền viện phí? Mày đi hỏi xem, trên đời này làm gì có đứa nào ngu như vậy.”
“Tao ngày ngày lo cơm áo cho mày, vậy mà mày lại thế này, hợp tác với y tá lừa tao?”
Nói rồi, bà ta đột nhiên lục quần áo của Thẩm Tri Du.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
“Chắc chắn là mày lại giấu tiền riêng.”
“Nhanh đưa ra đây!”
Thẩm Tri Du im lặng nghe, không phản bác một lời, chỉ có đốt ngón tay nắm chặt ga giường trở nên trắng bệch.
Không biết có phải trùng hợp không, cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa, ánh mắt chạm vào tôi.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp.
Rất giống tôi.
Chỉ là dường như sắp khóc.
Tôi đẩy mạnh cửa bước vào.
Do dùng lực quá mạnh, cửa đập vào tường, phát ra tiếng kêu lớn.
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía tôi.
“Thẩm Lâm Phương.”
Tôi nén giận, gọi chính xác tên bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-la-chi-gai-cua-thieu-gia-that-gia/chuong-3.html.]
Cái tên vừa thấy trên tài liệu, tên của người mẹ.
“Ngày nào bà cũng đối xử với em ấy như vậy sao?”
Thẩm Lâm Phương sững lại, phản bác ngay: “Cô là ai? Tôi quản con tôi, liên quan gì đến cô?”
“Tất nhiên là liên quan đến tôi.”
Tôi nhìn thẳng vào mặt bà ta, gằn rõ từng chữ: “Em ấy không phải là con của bà.”
“Em ấy là em trai ruột của tôi.”
Đồng tử của Thẩm Lâm Phương lập tức giãn ra.
Nhưng không phải vì ngạc nhiên, mà ngược lại, lóe lên một chút vui sướng không thể kìm nén.
Thế nhưng miệng bà ta vẫn không ngừng chửi bới: “Tôi nuôi đứa con trai này mười tám năm, cô nói là của cô thì là của cô à, cô có bằng chứng không?”
Tôi ném bản kết quả xét nghiệm ADN trong tay về phía gà ta.
Bà ta đón lấy báo cáo, háo hức đọc ngấu nghiến.
Vài phút sau, bà ta ngẩng đầu lên, khẽ ho hai tiếng, xác nhận: “Vậy ý cô là, con của hai nhà chúng ta đã bị bế nhầm?”
Tôi gật đầu nói: “Có lẽ là vậy, nhưng để phòng ngừa, tôi cần lấy thêm tóc của bà để làm xét nghiệm ADN với em trai tôi.”
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt bà ta cuối cùng cũng rời khỏi tôi, nhìn về phía Hứa Dật đang đứng bên cạnh.
“Con trai của mẹ ơi!”
Bà ta gào lên trong nước mắt: “Còn làm xét nghiệm gì nữa, con và bố con giống nhau như đúc vậy.”
Vừa nói, bà ta đã định tiến lên ôm lấy Hứa Dật.
Hứa Dật bị bà ta dọa cho giật mình, không nghĩ ngợi gì, lập tức núp sau lưng tôi dù cao đến một mét chín.
Hứa Dật: “Á á á chị ơi cứu em!”
Tôi: “...”
Tôi nhanh nhẹn đưa tay ra chặn Thẩm Lâm Phương, nói: “Nếu bà có thể xác định được, vậy tôi cũng không lãng phí thời gian nữa.”
“Chúng ta hãy bàn bạc một chút.”
Thẩm Lâm Phương: “Bàn bạc gì?”
“Bàn bạc xem... Tôi muốn cả hai em trai thì nên đền bù gì cho bà?”
7
Thẩm Lâm Phương không hề ngạc nhiên.
Ngược lại, dường như bà ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Chỉ thấy bà ta đứng thẳng người, như một vị tướng sắp bước vào chiến trường, oai phong lẫm liệt mở miệng:
“Tôi nói cho cô biết, tôi vất vả nuôi dưỡng nó đến...”
Lời còn chưa dứt, tôi đã đưa cho bà ta một tấm thẻ đen.
“500 vạn, mật khẩu 6 số 0.”
Lời của bà ta lập tức bị chặn lại ở cổ họng.
Khí thế lập tức tan biến, ngay cả ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Bà ta khó khăn từ chối: “Đây không phải là vấn đề về tiền bạc...”
Thế là tôi lại lấy ra một thẻ đen khác.
“500 vạn, mật khẩu 6 số 1.”
Bà ta choáng váng, bị số tiền lớn đánh gục.
Bàn tay vốn định từ chối giờ run rẩy, vô thức muốn đón lấy thẻ đen.
Ngay lúc đó, tôi thu tay lại.
Ánh mắt bà ta lập tức sắc bén: “Làm gì vậy? Không phải là cô hối hận chứ?”
Tôi lắc đầu: “Tất nhiên là không, tiền có thể đưa cho bà nhưng phải đợi đến ngày mai, sau khi tôi kiểm tra xong camera an ninh.”
“... Camera an ninh nào?”
Tôi cười.
“Tất nhiên là camera an ninh của bệnh viện.”
“Hai đứa bé bị đổi nhầm, chắc chắn phải tìm hiểu rõ nguyên nhân.”
“Nếu là sự cố thì còn đỡ, nếu có ai đó cố tình…”