Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Là Chị Gái Của Thiếu Gia Thật Giả - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:58:18
Lượt xem: 155

[FULL] Tôi Là Chị Gái Của Thiếu Gia Thật Giả

Tác giả: Lâm Chung Nguyệt

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Tôi dành mười tám năm trời để rèn đứa em trai ngốc nghếch của mình trở thành công cụ xách đồ hoàn hảo.

Không ngờ rằng, hóa ra em ấy lại là em trai bị bế nhầm.

Ngày có kết quả xét nghiệm ADN, tôi nhìn báo cáo, lặng người.

Bên trái là một thiếu niên sáng sủa, đôi mắt sáng như sao, đang nhìn tôi với ánh mắt đầy tủi thân, sợ bị đuổi ra khỏi nhà, giống như một chú chó ngốc nghếch.

Bên phải là một thiếu niên gầy gò, xanh xao, nhút nhát nhưng ngoan ngoãn, đang dè dặt quan sát tôi, lo lắng mình sẽ không được chấp nhận, giống như một bông hoa nhỏ mong manh.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi đưa tay ra, vỗ nhẹ lên vai cả hai.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

“Tốt lắm, từ giờ trở đi, chị có hai người xách đồ cho rồi.”

1

Tôi không chỉ một lần nghi ngờ em trai tôi không phải là con ruột của nhà chúng tôi.

Không phải vì điều gì khác, mà đơn giản là vì em ấy quá đỗi ngốc nghếch.

Ba tôi, một thiên tài kinh doanh, có con mắt nhìn người cực kỳ sắc bén, đầu tư trải dài khắp các lĩnh vực, chưa từng thất bại, hiện đang là chủ tịch tập đoàn.

Mẹ tôi, đại tiểu thư của một danh gia vọng tộc, thông thạo cầm kỳ thi họa, ứng khẩu thành thơ, hiện là giáo sư thơ cổ điển tại Đại học Bắc Kinh.

Còn tôi, từ nhỏ đã là "con nhà người ta", giải thưởng nhiều đến mức phải dùng bao tải để đựng, học vượt cấp, sớm được các trường kinh doanh nổi tiếng nước ngoài đặc cách nhận vào, hiện đã hoàn thành việc học và đang dần tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Còn em trai tôi…

Năm 4 tuổi, vì trường mẫu giáo quốc tế dạy song ngữ mà em ấy không thể học nổi cả hai thứ tiếng, hiệu trưởng đã khéo léo khuyên chuyển trường.

Năm 7 tuổi, vì thành tích toán đứng bét lớp và văn đứng áp chót, ba mẹ tôi đã phải cùng nhau kèm cặp, suýt nữa trở thành nguyên nhân dẫn đến ly hôn.

Năm 10 tuổi, vì phát hiện ông già Noel là giả, em ấy đã khóc lóc tan nát cõi lòng ở nhà.

Thế là tôi, người phải chịu trách nhiệm vì đã nói ra sự thật, đành phải thuê máy bay riêng, chịu cái lạnh âm 30 độ, đưa em ấy đến Nội Mông xem tuần lộc.

Rồi còn sự kiện thay răng năm 12 tuổi, sự kiện bị lừa năm 15 tuổi…

Tóm lại, từng chuyện một, đều khiến người ta khó tin rằng chúng tôi lại là chị em ruột của cùng một ba mẹ.

Vì em ấy, gia đình tôi đã không chỉ một lần tổ chức họp gia đình.

Sau khi thảo luận nhiều lần, mọi người đã nhất trí quyết định bỏ qua, không còn cách nào cứu vãn được nữa, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên thôi.

Có lẽ gia đình tôi cần phải có một người ngốc nghếch để cân bằng chỉ số thông minh.

May mắn thay, em trai tôi cũng không phải là người hoàn toàn không có ưu điểm.

Sau khi dậy thì, em ấy phát triển nhanh chóng, sở hữu chiều cao đáng ngưỡng mộ và khuôn mặt như minh tinh.

Chỉ cần không mở miệng nói chuyện, đưa em ấy ra ngoài vẫn rất mát mặt.

Hơn nữa, càng cao thì càng có thể xách được nhiều đồ, tôi đi mua sắm chỉ cần dẫn theo em ấy là có thể giải phóng đôi tay, mua sắm thoải mái.

Tôi thích mua sắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-la-chi-gai-cua-thieu-gia-that-gia/chuong-1.html.]

Theo quan điểm của tôi, việc chọn một chiếc túi không khác gì việc chọn một công ty tiềm năng.

Đều cần xác định rõ nhu cầu, quan sát đánh giá, khảo sát thực tế, cuối cùng mới đưa ra quyết định.

Tôi thích đưa ra lựa chọn, dù đúng hay sai, đều rất thú vị.

Mua hết tất cả đương nhiên đơn giản hơn, nhưng cũng vì thế mà mất đi nhiều niềm vui.

Em trai tôi không hiểu điều này, nhưng luôn sẵn sàng làm theo.

Lý do rất đơn giản, từ nhỏ em ấy đã là cái đuôi của tôi.

Kỳ lạ thay, bất kỳ ai nếu từ nhỏ đã bị đem ra so sánh với người khác, ít nhiều đều sẽ có những cảm xúc tiêu cực như tự ti hay ghen tị.

Nhưng em trai tôi thì khác.

Logic của em ấy là như thế này:

“Mình không thể so được với chị gái nhưng các bạn cũng không thể so được với chị gái, hơn nữa các bạn còn không có một người chị gái xuất sắc như vậy, vì vậy các bạn không bằng mình.”

Lập luận này, đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra lỗ hổng nào.

Cứ như vậy, với logic thần kỳ này, từ nhỏ em ấy đã tự tin vô cùng, lớn lên trở thành một thiếu niên vui vẻ, lạc quan, kiêm luôn người xách đồ cho tôi.

2

Vậy tôi phát hiện ra em ấy bị bế nhầm kiểu gì?

Chuyện này phải kể từ hôm kia, khi tôi đi mua sắm.

Gọi bạn thân tới, dẫn theo em trai làm người công cụ, tôi đến trung tâm mua sắm, bắt đầu mua sắm thỏa thích.

Khi em trai tôi xách ngày càng nhiều túi đồ, buổi mua sắm cũng dần đi đến hồi kết.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán thú nhồi bông, nhân viên mặc đồ gấu bơ đứng ở cửa vẫy tay chào chúng tôi.

Bạn tôi thấy dễ thương, liền chạy đến nhờ tôi chụp ảnh giúp.

Sự cố xảy ra ngay lúc đó.

Sau khi chụp ảnh xong, chú gấu kia lảo đảo vài bước, đột nhiên ngã xuống đất.

Chiếc mũ đội nặng nề lăn xuống đất, để lộ ra khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.

Là một thiếu niên trông rất trẻ, với đường nét thanh tú, đôi mắt khép chặt, đôi môi mỏng và làn da trắng bệch một cách bất thường.

Tim tôi đột nhiên đập mạnh.

Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ bỗng dưng trào dâng.

Tôi không suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng ra lệnh: “Hứa Dật, cởi đồ hóa trang của em ấy ra, nhanh lên!”

Còn tôi thì lập tức gọi điện thoại, liên hệ với xe cứu thương tư nhân.

Hứa Dật, cũng chính là em trai tôi, lập tức tiến lên ngồi xổm xuống, kéo khóa và cởi bộ đồ mascot nặng nề ra giúp cậu ấy.

Trong lúc cởi đồ, em trai tôi nói: “Chị ơi, hình như cậu ấy bị say nắng.”

Nghe vậy, tôi lấy khăn ướt từ trong túi ra, đắp lên trán của thiếu niên đó.

Xung quanh dần dần có người tụ tập lại, có cả khách hàng lẫn nhân viên.

Mọi người cùng nhau khiêng thiếu niên đó đặt lên sofa trong cửa hàng.

Loading...