Tôi Không Làm Thế Thân - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-16 15:16:24
Lượt xem: 79
(13)
Tôi cảm thấy Thẩm Mộng Trạch càng ngày càng không đúng.
Mặc dù anh ấy nói là có thời gian rảnh mới đến chơi với bà nội, nhưng sao lại trùng hợp như vậy, mỗi lần đi tôi đều có thể nhìn thấy anh ấy, chứ đừng nói là còn có những ngày tôi không nhìn thấy.
Ngày đó khi tôi dẫn theo bà nội làm bánh ngọt, anh ngược lại không có ở đây.
Cũng đã làm được một nửa, hắn lại vội vàng chạy tới.
Cầm cặp công văn, âu phục áo sơ mi cũng chưa thay.
Rõ ràng vừa nhìn đã thấy chính là bộ dáng vừa từ công ty chạy về, anh lại nói hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, đến bồi bà nội.
Tôi không hiểu nổi.
Ngày đó tôi còn mang theo bong bóng tới. Khi chuẩn bị bánh ngọt về nhà, bên ngoài trời đổ mưa to, lớn đến mức lái xe cũng không an toàn.
Chúng tôi phải ở lại qua đêm.
Nhà bà nội ở đây lớn, có rất nhiều phòng.
Lúc trước lúc tôi dọn đi, để lại chút quần áo không mang đi, Ôn Thần Tự muốn ném lại bị bà nội cật lực phản đối, giữ lại.
Thẩm Mộng Trạch gần đây cũng thường ở chỗ bà nội, thay quần áo đều có.
Vừa vặn bảo mẫu còn xin nghỉ hai ngày, hiện tại trong nhà chỉ có ba người chúng tôi và một con chó.
Tôi ngược lại cảm thấy không có gì, vốn là ở chỗ này quen rồi.
Bà nội lại vui vẻ nở nụ cười:
"Lần này mấy đứa muốn đi cũng không đi được, tất cả đều ở lại với ta."
(14)
Nửa đêm tôi hơi khát, xuống nhà bếp dưới lầu rót nước.
Mơ hồ nhìn thấy bên cạnh sô pha trong phòng khách có một bóng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-khong-lam-the-than/chuong-11.html.]
Trước đây Thẩm Kiều không cho tôi vào phòng ngủ, cho nên tôi đã quen với việc ngủ trên thảm phòng khách.
Hiện tại, Thẩm Mộng Trạch ngồi xổm trước người bong bóng, nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của nó.
Bong Bóng đã thoải mái đến nỗi bụng lật lên, xa xa nhìn thấy tôi cũng không đứng lên chào hỏi.
Tôi đứng ở phía sau nhẹ nhàng nhìn bọn họ, cảm thấy hắn thật kiên nhẫn, thật tốt.
Đáng tiếc, hắn thích nam.
……
Không nghĩ tới, Thẩm Mộng Trạch sau đó trực tiếp ở trên sô pha ngủ nguyên một đêm.
Buổi sáng tôi bị bà nội đập cửa đánh thức.
Giọng bà nội rất gấp, lộ ra vẻ luống cuống:
"A Trạch sao cậu ấy lại ngủ trên sô pha rồi, làm sao cũng không tỉnh, trên người còn nóng lắm..."
Hỏng rồi, không phải là bị sốt chứ.
Tôi vội vàng đi theo bà nội xuống dưới lầu, liền thấy Thẩm Mộng Trạch mặc quần áo tối hôm qua, tùy ý nằm ở trên sô pha. Mặt đỏ bừng, tôi vừa chạm vào, phát hiện trán hắn nóng đến dọa người.
Trong nhà có thuốc hạ sốt thường chuẩn bị sẵn, lúc bà nội đi tìm thuốc, tôi vào phòng mang chăn đắp lại cho Thẩm Mộng Trạch.
Lúc cúi đầu dịch góc chăn, hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ tôi, kéo tôi xuống.
Hơi thở ấm áp gọi vào cổ tôi, có chút ngứa ngáy.
Anh vô thức thì thầm bên tai tôi:
"Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm......"
Tôi nhẹ nhàng cởi tay hắn ôm cổ tôi ra, phút chốc mặt trở nên rất nóng.
Tôi thậm chí không dám liếc anh một cái, vội chạy vọt vào toilet, dội nước lạnh lên mặt.
Không phải hắn thích đàn ông sao? Sao lại gọi tên tôi?
Chẳng lẽ, anh bị tôi bẻ thẳng rồi?