TÔI CÓ CON VỚI KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG - CHƯƠNG 14 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-08-28 01:55:20
Lượt xem: 2,406
14
Hai mươi triệu, trong một đêm đã mất sạch.
Chú tôi thậm chí đỏ mắt, còn đặt cược cả một bàn tay của mình.
Nếu không phải kẻ hủy hoại tay ông ta lỡ miệng nói rằng ông ta đã đụng phải người không nên đụng.
Thì đến c.h.ế.t chú tôi cũng không biết rằng, người đang bắt ông ta trong bình là Ngao Tử Nghi.
Thực ra Ngao Tử Nghi cũng chỉ dùng một chút mưu mẹo, để người trong sòng bạc lấy hết tiền của chú tôi, chính chú không cam tâm với việc mất hai mươi triệu nên mới để người ta hủy một bàn tay.
Mất hết tiền, còn trở thành kẻ tàn phế, chú tôi ôm hận trong lòng, cải trang thành người hầu nhà họ Ngao, nhân lúc lộn xộn lẻn vào bữa tiệc, mưu sát người khác.
Lần này tội chứng rõ ràng, ông ta sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Tôi cũng quyết định sẽ ra tòa làm chứng chống lại những năm tháng ông ta đã tống tiền và quấy rối tôi.
Lăng Tĩnh đến thăm tôi ở bệnh viện, hỏi tôi có thực sự chuẩn bị tâm lý không? Một khi ra tòa làm chứng, với tư cách là con dâu nhà họ Ngao, chắc chắn tôi sẽ trở thành tâm điểm, khi đó tôi sẽ phải chịu mọi lời chỉ trích từ dư luận.
Tôi nhìn Ngao Tử Nghi đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, nói rằng tôi không sợ gì cả.
Vì tôi biết, lần này, tôi không còn phải đối mặt một mình.
Ngao Tử Nghi đã hôn mê trên giường hai tuần.
Bác sĩ nói rằng các chức năng cơ thể của anh ấy đang hồi phục tốt, sẽ sớm tỉnh lại.
Lần đầu tiên tôi có đủ kiên nhẫn với anh ấy.
Tôi lau người, mặc quần áo cho anh, mát-xa, kể chuyện cho anh nghe.
Tôi kể rằng Đại Bảo đã lớn, tôi vẫn đang uống thuốc đều đặn, và rằng mười năm qua tôi đã sống thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-co-con-voi-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-14-het.html.]
Nhưng dù tôi nói gì, anh ấy cũng không có phản ứng.
Hôm đó tôi ôm Đại Bảo chơi bên cạnh giường Ngao Tử Nghi, thằng bé rất tò mò với túi áo của tôi, luôn đưa tay vào tìm kiếm gì đó.
Tôi lấy ra từ túi áo một tờ giấy, hóa ra là mẩu giấy có ghi số điện thoại của Tống Khánh Ngôn.
Không hiểu sao, chỉ mới hai tháng trôi qua, mà ngày tôi xin số điện thoại ấy dường như đã xa lắm rồi.
Nhớ lại vẻ mặt Ngao Tử Nghi bực bội khi nhìn tờ giấy này, tôi cười, lẩm bẩm: "Ngao Tử Nghi, nếu anh không tỉnh lại, em sẽ đi tìm nam thần đấy."
Sau đó tôi vò tờ giấy thành một cục, định ném vào thùng rác, thì một giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng vang lên.
"Em dám!"
Tôi khựng lại, quay lại nhìn thấy Ngao Tử Nghi đang mở to đôi mắt sáng rực.
Muôn vàn cảm xúc dâng trào trong lòng, rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều điều để nói, nhưng lúc này chỉ có nước mắt.
"Sao anh giờ mới tỉnh, Đại Bảo vẫn chưa có tên đây này."
"Ngao Duyệt Ý, được không?"
Tôi cười ôm lấy anh ấy, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng.
"Làm gì có tên con trùng với tên mẹ, nghĩ lại đi."
"À? Vậy... thôi được, mệt quá, để sau rồi nghĩ."
Được thôi, dù sao thì, chúng ta còn cả đời để suy nghĩ mà.
-Hết-
Trà sữa Matcha lạnh