TÔI CÓ CON VỚI KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-08-28 01:50:48
Lượt xem: 3,776
Văn án
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên giường sản phụ, bên cạnh còn có một cậu bé mũm mĩm đang ngủ.
Người đàn ông trông chừng bên giường nhẹ nhàng nói với tôi: "Em vất vả rồi!"
Tôi đã kết hôn với nam thần của mình rồi sao?
Tôi cảm động nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, mắt ngấn lệ: "Không vất vả, vì con chúng ta, đáng mà!"
Ở cửa, tên côn đồ trong trường xách một túi bỉm hét lên: "Tôi còn chưa c.h.ế.t mà em đã tìm bố dượng cho con trai tôi?!"
???
01
Vết mổ rất đau, nhưng không đau bằng nỗi đau trong lòng tôi.
Tôi chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy mình sinh con sau mười năm.
Bác sĩ đỡ đẻ là nam thần mà tôi đã thầm yêu ba năm, còn bố của đứa bé lại là kẻ thù không đội trời chung của tôi!
Đây là kịch bản gì vậy?!
"Bệnh nhân có thể xuất viện vào ngày mai, tình trạng sức khỏe rất tốt."
Nam thần đã thành công trong sự nghiệp, vẫn dịu dàng như trước.
Anh cẩn thận dặn dò vài điều cần chú ý sau sinh, rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, tôi suýt nữa đã kêu lên thành tiếng.
Một khuôn mặt đẹp trai u ám đột ngột áp sát, khiến mọi cảm xúc của tôi bị dọa bay.
Ngao Tử Nghiến răng nói: "Mắt em dính vào người ta rồi, không biết còn tưởng anh ta là chồng em !"
... Ừ, tôi cũng muốn thế.
"Em đừng có mà mơ!"
Anh ta là giun trong bụng tôi sao? Hung dữ quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-co-con-voi-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-1.html.]
Nhưng thái độ của Ngao Tử Nghi bỗng chốc thay đổi, có chút ấm ức: "Em tỉnh dậy mà chưa nhìn kỹ Đại Bảo!"
Đại Bảo? Ai vậy?
Ngao Tử Nghi bế Đại Bảo đến trước mặt tôi.
Ồ, thì ra là con trai xấu xí của tôi và anh ta.
Em bé mới sinh, nhăn nheo và đen đúa, đầu chỉ to bằng nắm tay, trông rất kỳ lạ.
"Xấu quá." Tôi nhăn mặt chê bai.
"Y tá còn nói trẻ sơ sinh trông như thế này đã là rất đẹp rồi!" Ngao Tử Nghi phồng má trừng mắt.
À, từ "đẹp" này đã được định nghĩa lại à?
Mặt tôi đầy vạch đen, nhưng Ngao Tử Nghi hoàn toàn vui sướng với niềm hạnh phúc lần đầu làm cha.
Anh ta ôm đứa con xấu xí mà hôn hít, khuôn mặt điển trai cười ngốc nghếch.
Chơi đùa một lúc, thấy tôi không nói gì, Ngao Tử Nghi đành ủ rũ đặt con xuống.
Anh ta mở nắp bình giữ nhiệt, rót một bát canh gà nóng, rồi đỡ tôi ngồi dậy.
Vừa nhét gối vào lưng tôi, anh ta vừa lầm bầm: "Biết trước là Tống Khánh Ngôn đỡ đẻ cho em, tôi đã không để em đến bệnh viện này! Tôi đi nấu canh, em liền để con tôi nhận kẻ trộm làm cha, Vương Ý Ý em giỏi lắm... thử xem canh có ngon không?"
Thìa canh đưa đến trước mặt, mùi thơm ngào ngạt.
Tôi: "..."
Đây có phải là tên côn đồ ngang tàng trong trường không? Thật sự vì tôi mà nấu canh à?
Tôi có lý do nghi ngờ rằng anh ta đã bỏ thuốc độc vào trong đó.
"Ha ha, không cần đâu. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Ngao Tử Nghi còn muốn nói gì đó, nhưng tôi nhanh chóng kéo chăn lên che đầu, tách biệt mọi âm thanh.
Khi nào anh ta trở nên lắm lời như thế này? Phiền phức!