Tôi Cầm Phải Kịch Bản Bế Nhầm Rồi! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-21 09:48:41
Lượt xem: 97
[FULL] Tôi Cầm Phải Kịch Bản Bế Nhầm Rồi!
Tác giả: Bụng có hơi căng
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Một tuần trước, đại tiểu thư thực sự của nhà họ Trình tìm đến cửa.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra mình chỉ là đồ giả mạo.
Nhưng ba mẹ ruột của tôi đã qua đời, nhà họ Trình quyết định tiếp tục nuôi dưỡng tôi.
Đại tiểu thư vừa trở về tỏ ra rất bất mãn với kẻ mạo danh là tôi, không chỉ cướp hết sự chú ý của ba mẹ và anh trai, mà còn muốn đoạt lại vị hôn phu vốn thuộc về cô ấy.
Tôi thì chẳng quan tâm, chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn mà thôi.
Thế nhưng khi tôi định trả vị hôn phu lại cho cô ấy, vị hôn phu luôn dịu dàng của tôi lại lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt u ám.
Anh ta vòng tay siết chặt lấy eo tôi, cúi đầu nhìn tôi, vô cùng áp bách.
“Ương Ương, từ nhỏ anh đã biết, em chỉ có thể là của anh.”
Đúng lúc này, đại tiểu thư đẩy cửa bước vào.
Cô ấy chớp mắt, cười để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu: “Anh Duyên, chẳng phải anh đã hứa với bác gái sẽ ăn cơm cùng em sao?”
Kỳ lạ thay, tôi bỗng nghe được tiếng gào thét trong lòng cô ấy: [Đù má nam chính biến thái, tránh xa nữ chính ra! Cô ấy là của nam phụ!]
1
Tôi trở nên kỳ lạ.
Người bình thường không thể đọc được suy nghĩ của người khác nhưng tôi thì có thể.
Chỉ giới hạn ở việc đọc suy nghĩ của Trình Lâm.
Trình Lâm là em gái trên danh nghĩa của tôi nhưng cô ấy mới là người nhà họ Trình thực sự, còn tôi là giả mạo.
Hôm cô ấy được đón về, ba mẹ và anh trai ôm cô ấy khóc nức nở, còn tôi đứng bên cạnh, rõ ràng chẳng khác nào một người ngoài cuộc.
Sau ngày hôm đó, tôi đã hiểu rằng mình không thể làm nũng hay đòi hỏi gì nữa.
Tôi chỉ cần làm tốt vai trò làm nền trong gia đình này là đủ.
Mọi người bắt đầu xoay quanh Trình Lâm.
Trình Lâm ghét kẻ mạo danh như tôi, tôi có thể hiểu. Dù sao thì tôi cũng đã chiếm lấy vị trí của cô ấy suốt mười chín năm. Trong khi cô ấy chịu khổ bên ngoài thì tôi lại sống một cuộc đời sung túc, an nhàn.
Tôi cam chịu và nhìn nhận mọi thứ rất thoáng.
Ba mẹ và anh trai là của cô ấy, vị hôn phu từ nhỏ của tôi - Phong Duyên - cũng nên là của cô ấy.
Gần đây Trình Lâm thường xuyên đến nhà họ Phong. Khi trở về, cô ấy hay khoe khoang trước mặt tôi rằng bác gái nhà họ Phong đối xử tốt với cô ấy thế nào, rằng Phong Duyên cũng dịu dàng, lịch thiệp với cô ấy ra sao và rằng ngôi nhà họ Phong lúc nào cũng náo nhiệt khi có cô ấy.
Người anh trai luôn thân thiết với tôi vài lần muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng, mẹ là người đến tìm tôi.
“Ương Ương, con bé Tiểu Lâm thực sự thích Phong Duyên, nào là đan khăn quàng, nào là làm bánh. Nếu ngày trước Tiểu Lâm không bị thất lạc, có lẽ người đính hôn với Phong Duyên chính là con bé...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-cam-phai-kich-ban-be-nham-roi/chuong-1.html.]
Mẹ còn chưa nói xong, tôi đã vội lên tiếng: “Mẹ, chỉ cần em gái hạnh phúc là được rồi.”
Mẹ thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi chợt nhận ra điều gì đó nên có chút áy náy: “Con ngoan, sau này mẹ sẽ để ý những chàng trai xuất sắc cho con, sẽ không để con chịu thiệt đâu.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng bây giờ ai mà không biết vị trí của tôi ở nhà họ Trình lúng túng đến mức nào, các chàng trai xuất sắc chắc chắn sẽ tránh xa tôi.
Thôi vậy.
Tôi vốn dĩ cũng không định dựa vào đàn ông mà.
2
Chẳng biết Phong Duyên nghe phong thanh chuyện này từ đâu, anh ta lại giống hồi nhỏ, tự tiện bước vào phòng tôi.
Chúng tôi lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã, từ nhỏ anh ta đã thích sang phòng tôi chơi. Còn tôi thì hay đóng giả làm mẹ, ép anh ta ăn cơm chiên mà tôi nặn bằng đất sét.
Nhưng đây là lần đầu tiên từ khi lớn lên, anh ta không gõ cửa mà xông thẳng vào như vậy.
“Phong Duyên…”
Tôi vừa cất tiếng thì đã bị anh ta túm lấy cổ tay, kéo bật dậy khỏi sofa.
Sức lực của Phong Duyên có phần thô bạo, tôi chợt nhận ra rằng khi tôi đứng trước mặt anh ta, tôi chỉ cao đến n.g.ự.c anh ta mà thôi.
Qua lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, tôi có thể thấy rõ cơ bắp trước n.g.ự.c Phong Duyên phập phồng, kèm theo một nét hoang dã đầy nguy hiểm.
Hồi nhỏ anh ta rất nghịch ngợm nhưng lớn lên lại trở nên dịu dàng trầm tĩnh. Chưa bao giờ tôi thấy anh ta như bây giờ.
Cổ tay tôi bị Phong Duyên siết đến đau nhói.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi định mắng anh ta vài câu như mọi khi nhưng nghĩ lại, người này sắp thành em rể tôi rồi. Không nên chấp nhặt.
Ai ngờ thấy tôi im lặng, Phong Duyên lại càng làm quá. Anh ta vòng tay qua eo tôi, kéo tôi vào lòng, siết thật chặt.
Dù hai đứa đã đính hôn từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi có hành động thân mật như vậy.
“Phong Duyên, anh bị khùng à?” Tôi không nhịn được mà mắng, cố gắng vùng ra khỏi vòng tay anh ta.
“Suỵt.” Giọng anh ta khàn khàn, ghé sát tai tôi, khẽ nói: “Ngoan nào, để anh ôm một chút.”
Tôi giãy giụa dữ dội hơn nhưng sức lực hoàn toàn bị áp chế, không thể thoát ra nổi.
Anh ta ôm tôi một hồi lâu rồi bỗng cúi đầu nhìn thẳng vào tôi.
Ánh mắt Phong Duyên sâu thẳm như muốn nuốt chửng người khác.
“Ương Ương, từ nhỏ anh đã biết, em chỉ có thể là của anh.”
Ánh mắt chiếm hữu của anh ta khiến tôi khó chịu, chỉ cảm thấy thanh mai trúc mã của mình như đã hóa thành một con sói phục kích trong bóng tối từ lâu.
3
Khi Trình Lâm bước vào, Phong Duyên vẫn không buông tôi ra.
Tôi đứng trong vở kịch m.á.u chó này, đầu ngón tay như muốn run lên vì ngượng.
Nhưng Trình Lâm hiển nhiên là một cô gái cao tay. Đối mặt với cảnh này, cô ấy vẫn giữ được vẻ mặt thản nhiên.
Cô ấy chỉ cười, nói: “Anh Duyên, chẳng phải anh đã hứa với bác gái sẽ ăn tối cùng em sao?”
Đồng thời, miệng cô ấy không hề động nhưng tôi lại nghe được tiếng gào thét vang vọng trong đầu.