Tôi báo cáo tận thế lên quốc gia - C3
Cập nhật lúc: 2025-03-19 10:50:07
Lượt xem: 350
Trước đây nhà có nuôi mèo, nên camera được lắp khắp nơi.
Hình ảnh trên màn hình sắc nét truyền đến—
"ĐM! Trong biệt thự có người!"
Tôi ghé lại nhìn, nghiến răng:
"Trịnh Hạo Nhiên!"
11
Trời đã khuya, nhưng biệt thự vẫn sáng trưng ánh đèn.
Một đám công nhân tất bật làm việc không ngơi tay.
Một nhóm lắp đặt kính chống nổ và cửa sổ ba lớp chống trộm, một nhóm khác khiêng tấm pin năng lượng mặt trời, một nhóm lo lắp đặt bồn chứa nước và máy lọc nước, còn một nhóm thì vận chuyển hàng loạt vật tư.
Trịnh Hạo Nhiên đứng bên cạnh, liên tục hô hào chỉ đạo.
Trong lòng Hắn ta là Tiểu Tam đeo lớp trang điểm dày cộm – Lâm Nhã.
Hai người quấn quýt không rời, ôm ấp nhau dạo quanh biệt thự, cuối cùng đổ gục trên chiếc giường lớn xa hoa.
Lâm Nhã rúc vào n.g.ự.c Trịnh Hạo Nhiên, giọng ngọt lịm:
"Đáng ghét quá, anh có căn biệt thự lớn như vậy, sao không nói sớm với em chứ?"
"Mấy vật tư này cũng phải tốn đến mấy triệu nhỉ? Thì ra anh giàu như vậy nha~"
Trịnh Hạo Nhiên cười đắc ý, lồng n.g.ự.c rung lên:
Vịt Trắng Lội Cỏ
"Phải khiêm tốn một chút, kẻo bị người ta dòm ngó."
Lâm Nhã đảo mắt:
"Vậy bạn gái của anh có biết không?"
Trịnh Hạo Nhiên khinh miệt cười:
"Cô ta á? Ngốc lắm, có biết gì đâu."
"Thế sao anh lại cưới cô ta?"
"Cô ta làm bảo mẫu cho chúng ta mà. Không có Vu Tiểu Vũ, ai giặt đồ, nấu cơm, hầu hạ chúng ta đây?"
"Thuê bảo mẫu thì tốn tiền, còn Vu Tiểu Vũ tự nguyện bỏ tiền ra. Nội y ren của em, bong bóng vị dâu, căn phòng xa hoa này, tất cả đều là tiền của Vu Tiểu Vũ đấy. Kích thích không?"
Bản ghi âm vang lên chói tai, bạn thân liếc nhìn tôi, lo lắng.
Tôi mặt không đổi sắc, chẳng hề d.a.o động.
Hắn ta nói không sai.
Kiếp trước, tôi đã phục vụ bọn họ đúng như thế.
Khi đó, Trịnh Hạo Nhiên gọi điện than nghèo kể khổ, năn nỉ tôi giảm bớt mười vạn tiền sính lễ.
Hóa ra là để tranh thủ trước khi cưới gom đủ tiền đặt cọc, lén mua nhà mà không ghi tên tôi.
Tôi đúng là ngu ngốc, chẳng hề nghĩ sâu xa.
Nghe nói chúng tôi có nhà, tôi vui đến mức mua thật nhiều đồ ăn, định nấu một bữa tối linh đình để ăn mừng.
Nào ngờ vừa mở cửa, tôi đã thấy Trịnh Hạo Nhiên và Lâm Nhã quần áo xộc xệch, quấn lấy nhau.
Tôi khóc lóc, cãi vã, đánh đập, náo loạn một trận trời đất quay cuồng.
Đến khi định thần lại, bên ngoài đã bị lũ thây ma bao vây, chúng tôi bị mắc kẹt trong này, không có đường thoát.
Tôi đơn độc, không chống lại nổi hai người bọn họ, bị ép phải giặt giũ, nấu ăn.
Nhà mới không có máy giặt, trời rét căm căm, tôi đành ngâm tay vào nước lạnh, kỳ cọ từng chiếc quần lót dơ bẩn của bọn họ đến nứt da rớm máu.
Sau đó, cơ sở hạ tầng tê liệt, nước và điện bị cắt hoàn toàn. Nhà vệ sinh bốc mùi nồng nặc, tiểu không dội được đại.
Bọn họ ép tôi dọn dẹp bãi chiến trường bẩn thỉu, rồi lại chê tôi hôi hám, cấm tôi bước vào phòng ngủ.
Mùa đông lạnh cắt da, tôi cuộn mình trên sàn phòng khách, run rẩy co ro trong chiếc áo khoác mỏng.
Tôi từng nghĩ, đó là bản năng sinh tồn bị dồn ép đến cực hạn mới bộc lộ lòng dạ hiểm ác của con người.
Nhưng có lẽ, có những kẻ vốn dĩ đã là ác quỷ.
"Kích thích thật đấy~"
Hình ảnh tiếp tục, Lâm Nhã bật cười, bàn tay táo tợn lần xuống thắt lưng Trịnh Hạo Nhiên, cười khúc khích.
"Còn có cái này còn kích thích hơn cơ!"
Trong chớp mắt, hai người đã trút sạch quần áo, quấn lấy nhau như rắn, hừng hực khai chiến.
"Có người tố cáo hai người đột nhập trái phép— Ui chao!"
Cảnh sát vừa bước vào đã đụng trúng cảnh tượng giới hạn độ tuổi, giật mình lùi lại một bước.
"A a a——!!" Lâm Nhã hét lên thất thanh, vội túm lấy ga giường, che đậy thân thể trần trụi.
Đôi mắt cô ta mở to, hoảng loạn nhìn nhóm cảnh sát ùa vào, cùng với đám công nhân đứng ngoài tò mò dòm ngó, còn có tôi và bạn thân mặt mày đanh lại.
Hai mắt Lâm Nhã trợn ngược, ngất lịm.
Viên cảnh sát hiển nhiên đã chứng kiến không ít cảnh tượng oái oăm, mặt không đổi sắc, bình tĩnh tiếp tục nói nốt câu sau:
“Mời anh theo chúng tôi một chuyến.”
Thân thể Trịnh Hạo Nhiên khẽ run lên, đôi m.ô.n.g trắng hếu hếch lên trời, hậu môn đối diện với cả thế giới.
Hắn ta vặn vẹo khuôn mặt, khó nhọc nghiến răng phun ra mấy chữ:
“Đi... đi không nổi... kẹt rồi…”
Kẹt... rồi?
Đầu óc viên cảnh sát ngừng hoạt động, vẻ mặt bình tĩnh cũng nứt vỡ theo. Bác công nhân bên cạnh giơ ngón cái, cảm thán từ tận đáy lòng:
“Mẹ ơi, dân thành phố chơi bạo thật đấy.”
Viên cảnh sát run rẩy gọi xe cấp cứu, giọng cũng lắp bắp theo.
Gã tra nam cùng kẻ thứ ba quấn chặt trong chăn, hình dạng như chữ “从” (tòng), bị khiêng vào khoa cấp cứu.
Suốt quãng đường đẩy băng ca, người qua đường trợn tròn mắt hóng hớt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toi-bao-cao-tan-the-len-quoc-gia/c3.html.]
“Mẹ ơi! Tin hot! Đây chính là thành quả xứng đáng cho việc thức đêm truyền nước!”
“Giới trẻ bây giờ động một tí là chơi tới viện, hết nói nổi.”
“Khoan khoan, có cả cảnh sát đi theo? Đùa hả, bắt gian ngoại tình kịch tính dữ trời!”
Trịnh Hạo Nhiên và Lâm Nhã co rúm người lại, dùng tay che mặt.
Cô bạn thân của tôi thì điên cuồng chụp ảnh, tay gõ phím lạch cạch, lập tức chia sẻ tin tức sốt dẻo đến tất cả mọi người:
“Chà, sau này tụ tập bàn ăn không lo thiếu chuyện để tám rồi!”
“Bắt gian đúng là trò vui! Lần sau còn muốn đi nữa!”
Tôi khẽ mỉm cười, gọn gàng đăng tải bảng liệt kê “thành tích” ngoại tình của Trịnh Hạo Nhiên cùng loạt ảnh bắt gian nóng hổi lên vòng bạn bè, chính thức tuyên bố chia tay.
Vòng bạn bè bùng nổ!
Chưa đầy mười phút, lượt like và bình luận tăng vọt!
Do tôi và Trịnh Hạo Nhiên là bạn học, từng ra mắt gia đình, đã đính hôn nên danh sách bạn chung rất dài.
Đồng nghiệp, bạn bè, người thân xa gần của Hắn ta đều nhìn thấy bài đăng.
Ba mẹ tôi lập tức gọi điện hỏi tình hình, bạn bè nhắn tin an ủi.
Còn ba mẹ Trịnh Hạo Nhiên thì giận đến phát điên, yêu cầu tôi xóa bài ngay lập tức.
Bác, chú của Hắn ta cũng nhắn tin khuyên bảo: “Nhà có chuyện xấu đừng làm ầm ĩ, mất mặt lắm!”
Anh em của Trịnh Hạo Nhiên lại nói: “Đàn ông ai mà chẳng mắc lỗi nhỏ, có gì đáng để chấp nhặt đâu?”
Tôi chụp màn hình mấy tin nhắn này gửi thẳng cho bạn gái của họ.
Chưa đầy hai phút sau, họ cũng lãnh đủ quả báo—bị đá không thương tiếc!
Ngay sau đó, trong hàng loạt nhóm chat: nhóm lớp, nhóm cấp ba, nhóm đồng hương, nhóm đồng nghiệp… đồng loạt xuất hiện một file PDF có tiêu đề “Hồ sơ ngoại tình của gã đàn ông ăn bám”.
Tài liệu ghi chép đầy đủ: từ chuyện Trịnh Hạo Nhiên than nghèo kể khổ không chịu bỏ tiền cưới vợ, lén lấy tiền của vợ chưa cưới nuôi tiểu tam, đột nhập biệt thự nhà người khác lén lút gian díu, cho đến màn bị bắt gian hoảng loạn đến mức co giật, được cảnh sát đích thân hộ tống vào viện…
Ngôn từ sinh động, nội dung phong phú, kèm theo biên bản tiếp nhận vụ án, ảnh chụp sắc nét của cặp đôi ngoại tình, thậm chí còn có cả video!
Tôi liếc mắt nhìn bạn thân.
Cô ấy nháy mắt cười đắc ý:
“Yên tâm, chỗ cần che thì đã che, không tính là lan truyền nội dung đồi trụy.”
Khi Trịnh Hạo Nhiên và Lâm Nhã bước ra khỏi phòng cấp cứu, nghiêm chỉnh mặc lại quần áo, tỏ vẻ đoan trang,
Họ hoàn toàn không biết rằng—danh dự của mình đã bị lột sạch từ lâu!
12
Trong đồn cảnh sát.
Vừa nhìn thấy điện thoại, Lâm Nhã lập tức phát điên.
“Vu Tiểu Vũ, con này! Ai cho mày đăng lên hả? Mày lấy tư cách gì mà phát tán khắp nơi?!”*
Cô ta gào lên rồi lao tới, giơ tay tát tôi. Tôi nhanh nhẹn né sang bên cạnh.
Viên cảnh sát phản ứng cực nhanh, lập tức chặn lại:
“Ở đồn cảnh sát mà còn dám đánh người?”
Lâm Nhã bị khống chế, đôi mắt đỏ rực, hung tợn trừng tôi:
“Con đàn bà độc ác! Mày sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Tôi nhướng mày, cười mỉa mai:
“Tôi có ch//ết hay không chưa biết, nhưng hai người chắc chắn đã ch//ết xã hội rồi.”
Trịnh Hạo Nhiên dán mắt vào màn hình điện thoại, như thể muốn khoan thủng nó bằng ánh mắt.
Bình thường, Hắn ta cực kỳ sĩ diện.
Mỗi ngày đều bắt tôi ủi quần áo, đánh xi giày, thậm chí trước khi đi làm còn phải sấy tóc, vuốt keo chỉn chu.
Nếu không ăn mặc bảnh bao như người mẫu, Hắn ta tuyệt đối không bước ra khỏi cửa.
Thế nhưng bây giờ…
Ảnh chụp cảnh Hắn ta trần truồng, phô bày nguyên hình dáng một con ch.ó động dục run rẩy, đã lan truyền khắp nơi.
Từ giáo sư hướng dẫn năm mươi lăm tuổi cho đến cô em họ mười lăm tuổi, ai cũng đang say sưa thưởng thức.
Thậm chí, có một bà chị giàu có còn gửi hẳn tin nhắn thoại đầy ẩn ý:
“Ối chà, không ngờ kỹ năng của cậu này lại giỏi như vậy. Có muốn cân nhắc làm nghề dịch vụ không? Nhớ mang theo cọ chà bồn cầu nhé ~”
Giọng cười chọc ghẹo vang vọng khắp đại sảnh đồn cảnh sát.
Mặt Trịnh Hạo Nhiên tái mét, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, cuối cùng không chịu nổi mà ngất xỉu ngay tại chỗ!
Viên cảnh sát vội vàng đến kiểm tra, lay gọi tên, bấm huyệt nhân trung, nhưng vô ích.
Lâm Nhã nhào tới, hai tay liên tục táng bôm bốp vào mặt Hắn ta:
“Ông xã! Ông xã nói gì đi chứ!”
Trịnh Hạo Nhiên bị đánh đến tím bầm cả mặt, cuối cùng cũng tỉnh lại, yếu ớt giơ tay lên:
“Anh tỉnh rồi… đừng tát nữa…”
Lâm Nhã vẫn chưa hết kích động, vớ luôn chai nước suối tạt thẳng vào mặt Hắn ta, rồi tự mình ngồi bệt xuống đất khóc rống lên:
“Huhu, em phải làm sao đây, không sống nổi nữa rồi…”
Trịnh Hạo Nhiên lau nước trên mặt, dường như đã bình tĩnh lại, liền ghé sát tai Lâm Nhã thì thầm vài câu.
Lập tức, tiếng khóc của cô ta ngừng bặt.
Cô ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò xét của những người xung quanh, rồi nở một nụ cười khinh miệt.
Tôi nheo mắt, cảm thấy tình hình ngày càng thú vị.
Trịnh Hạo Nhiên lảo đảo đứng dậy, nuốt nước bọt, đi về phía tôi:
“Tiểu Vũ, chuyện này không giống như em nghĩ đâu. Em bảo Lưu Tinh Tinh rút đơn kiện đi, nói là do hiểu nhầm giữa bạn bè.”
Tôi nhướng mày: “Hiểu nhầm chỗ nào?”