Toả Kim Cung - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-02-24 17:33:02
Lượt xem: 1,040
Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế gia chủ, cố giữ vẻ bình tĩnh, cười nói:
“Công tử anh tuấn phi phàm, hẳn là nhân vật quyền quý! Không biết hôm nay ghé thăm phương thêu nhỏ của tiểu nữ là có chuyện gì?”
“Nếu là muốn đặt hàng, vậy thì—”
Nàng còn chưa nói dứt câu, Lý Nguyên Chiêu đã khẽ nâng cằm, ánh mắt sắc bén lướt qua.
Ngay lập tức, hai thị vệ phía sau hắn liền khiêng đến một vật, đặt ngay giữa phòng.
Đó chính là hai bức bình phong thêu hoa điểu mà Doãn Thiên Vân đã đưa vào hoàng cung!
Vương Kim Hoa ngơ ngác nhìn, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nàng há miệng, hỏi đầy khó hiểu:
“Công tử, ý ngài là gì?”
Lý Nguyên Chiêu hờ hững cất lời:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Đừng diễn nữa.”
“Trẫm biết ngươi là người của thôn Hà Hoa.”
Dứt lời, hắn thong thả rút một thanh chủy thủ (đoản kiếm) từ bên hông, dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua lưỡi d.a.o sắc bén, chậm rãi đùa nghịch như thể chẳng hề quan tâm.
“Trẫm đến… tìm người.”
Ánh mắt hắn hơi nâng lên, trong con ngươi đen tuyền lóe lên hàn ý lạnh lẽo.
Soạt!
Thanh chủy thủ sắc bén ấy, không chút do dự, áp sát lên cổ Vương Kim Hoa.
Nàng nuốt khan, cả người cứng đờ, giọng nói run rẩy:
“Bệ hạ… muốn tìm ai?”
Lý Nguyên Chiêu nhìn thẳng vào nàng, từng chữ từng chữ vang lên rõ ràng—
“Thê tử của trẫm, Chúc Triều Vân.”
Gương mặt Lý Nguyên Chiêu căng cứng, đáy mắt đỏ rực, tựa như nhẫn nhịn đến cực hạn.
Toàn thân hắn tỏa ra một loại khí thế nguy hiểm đến cực đoan, như một kẻ sắp mất khống chế.
Ta nấp sau bình phong, không biết từ lúc nào mồ hôi đã thấm ướt cả lớp áo trong.
Không ổn.
Hắn tìm đến tận đây, chắc chắn có liên quan đến hai bức bình phong thêu hoa điểu kia.
Quan trọng hơn là—hắn có gì đó không đúng lắm.
Nếu tiếp tục như vậy, chưa biết chừng, hôm nay ta và Kim Hoa đều phải c.h.ế.t tại đây.
Không rõ vì sao hắn lại muốn tìm ta, nhưng ta không thể trốn tránh được nữa.
Ta khẽ hít sâu một hơi.
Sau đó, ta dứt khoát đứng dậy, đi thẳng ra khỏi bình phong.
Rồi—
Rất trơn tru, ta quỳ thẳng xuống.
Ta cúi đầu, dáng vẻ cực kỳ cung kính, hai tay đặt xuống đất, ngay lập tức dập mạnh một cái.
“Dân nữ Chúc Triều Vân, tham kiến bệ hạ!”
Những người khác đã lặng lẽ lui ra ngoài.
Ta vẫn quỳ trên mặt đất, không dám thốt thêm một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toa-kim-cung/chuong-6.html.]
Lý Nguyên Chiêu khẽ nhếch môi, giọng điệu trào phúng:
“Chúc Triều Vân, đừng tưởng rằng trẫm không nhìn thấu tâm tư của nàng.”
“Nàng nghĩ rằng, chỉ cần quỳ xuống hành lễ, thì những ngày tháng chúng ta từng kề cận ở thôn Hà Hoa cũng có thể xem như chưa từng tồn tại sao?”
Hắn híp mắt, từng chữ từng câu, tựa như khảm thẳng vào lòng ta:
“Trẫm tìm nàng đã lâu, vậy mà không hề hay biết, nàng lại ở ngay kinh thành này.”
Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút gì đó khó phân biệt:
“Lần này, trẫm đến đây là để cùng nàng nói rõ mọi chuyện.”
—Ta suýt nữa phì cười thành tiếng.
Thật nực cười!
Hắn điên rồi sao?
Muốn nói rõ?
Hắn tưởng ta ngốc chắc?
Lỡ ta nói thẳng, hắn nổi giận, c.h.é.m bay đầu ta ngay tại chỗ thì sao?
Bởi vậy, ta hạ mình cung kính, dập đầu đáp lời một cách trôi chảy:
“Dân nữ không dám.”
Lý Nguyên Chiêu khẽ nhíu mày, giọng trầm thấp:
“Nàng cho rằng trẫm sẽ g.i.ế.c ngươi?”
Đến tận giây phút này, việc ta hoàn toàn không tin hắn rốt cuộc cũng bại lộ triệt để.
Hắn sải bước đến trước bàn, nhanh chóng vung bút viết gì đó, sau đó đưa tờ giấy cho ta.
“Thánh chỉ do chính tay trẫm viết, có thể bảo đảm cho nàng và Vân Thường phường an ổn suốt đời.”
“Lần này, nàng có thể tin trẫm rồi chứ?”
Ta lúc này mới yên tâm thu tờ giấy vào trong lòng, mạnh dạn mở miệng đáp:
“Bệ hạ, ta tự hỏi bản thân đã đối xử với ngài không tệ, cứ ngỡ có thể đổi lại chút thật lòng, nhưng ngài thì sao?”
“Ngài khinh thường ta, chán ghét ta.”
“Nếu đổi lại là ngài, ngài có thể tin một kẻ bạc tình vô nghĩa như vậy không?”
Lý Nguyên Chiêu thoáng sững sờ, tựa như không thể tin được.
“Ta nói chán ghét nàng khi nào?”
Ta nhìn thẳng vào hắn, từng chữ từng câu không sai một từ, lặp lại chính lời hắn từng nói năm xưa:
“Chúc Triều Vân thô lỗ cục mịch, không biết chữ nghĩa.”
“Giữa ta và nàng vốn chỉ là một đoạn nghiệt duyên thoáng qua. Ban cho nàng nghìn lượng hoàng kim, đã là ân điển lớn lao rồi.”
Hắn ngẩn ra, sắc mặt dần tái nhợt.
Ta cười lạnh, ngữ điệu nhàn nhạt:
“Thực ra, cho dù năm đó ngài không nói những lời ấy, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tiến cung.”
“Có là Hoàng hậu thì đã sao? Tình yêu của đế vương, có thể kéo dài được bao lâu?”
“Ta chẳng hề mong muốn.”
“À, suýt nữa thì quên mất.”
“Hôm đó ta ném cây trâm bạc kia không phải vì đau lòng, mà chỉ đơn giản là—Nó làm bằng bạc, mà ta lại thích vàng hơn.”