Toả Kim Cung - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-02-24 17:33:00
Lượt xem: 1,197
Lúc ấy, dân chúng kinh thành bàn tán xôn xao, ai cũng cho rằng đây chẳng qua là một chiêu trò thu hút sự chú ý mà thôi.
Nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Vân Thường phường đã vang danh khắp kinh thành nhờ vào kỹ thuật thêu “Kim Bạc” độc nhất vô nhị.
Sản phẩm đa dạng, hoa văn tinh xảo, nhanh chóng trở thành niềm ao ước của các tiểu thư khuê các trong kinh thành.
Tương truyền, chủ nhân của xưởng thêu ấy là một nữ tử họ Vương, lúc nào cũng lấy khăn che mặt, thân phận vô cùng thần bí.
“Chúc cô nương, rõ ràng chủ nhân thật sự của xưởng thêu là cô, vì sao lại để Vương cô nương đứng ra thay mặt?”
Trong cửa tiệm, thiên kim của phủ Tả tướng—Doãn Thiên Vân, vừa lựa chọn đồ thêu vừa tò mò hỏi ta.
Ta chỉ mỉm cười mà không đáp.
Sau khi đặt chân đến kinh thành, ta mở Vân Thường phường, mua một tòa đại trạch, còn Vương Kim Hoa thì am hiểu y thuật, liền lập một y quán ngay cạnh phường thêu.
Chúng ta thậm chí còn mời một vị phu tử đến dạy học cho chúng ta.
Nhờ vào nỗ lực không ngừng, mỗi người đều tạo dựng được cơ nghiệp riêng, cuộc sống dần ổn định.
Nhưng nơi này dù sao vẫn là địa bàn của Lý Nguyên Chiêu.
Để phòng ngừa bất trắc, ta để Vương Kim Hoa thay ta xuất hiện trước công chúng, làm chủ xưởng thêu trên danh nghĩa.
Đột nhiên, nàng như nhớ ra điều gì, nói:
“Phải rồi, hôm trước ta theo phụ thân vào cung dự yến, nhân tiện mang hai bức bình phong thêu hoa điểu của cô tiến cống cho Hoàng thượng.”
Tay ta siết chặt bàn tính, đột ngột khựng lại.
“Hoàng thượng nhìn thấy chữ ‘Vân’ mà cô thêu, lập tức đánh đổ chén rượu, ho sặc đến dữ dội… Sau đó còn hỏi ta rất nhiều chuyện kỳ lạ.”
“Ngài ấy hỏi, ai đã thêu đôi bình phong đó.”
Trước đây, khi còn sống chung với Lý Nguyên Chiêu, mỗi lần hắn làm rách áo, ta đều lặng lẽ thêu một chữ “Vân” ngay phía bên trong, gần sát trái tim hắn.
Giả vờ nói rằng đó là bùa hộ thân.
Ta vẫn luôn cho rằng, Lý Nguyên Chiêu chưa từng để ý đến những chi tiết này.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng nghĩ kỹ lại, trong tên của Doãn Thiên Vân cũng có chữ “Vân”, trong lòng ta liền dâng lên một tia may mắn mong manh.
Ta giả vờ thờ ơ hỏi:
“Vậy tiểu thư đã trả lời thế nào?”
Gương mặt Doãn Thiên Vân bỗng chốc nghiêm nghị hẳn.
“Ta nói…”
“Ta nói, là ta thêu! Rồi còn nhận được phong thưởng hạng nhất nữa chứ!”
“Cũng nhờ có đôi tay khéo léo của cô, ngay cả phụ thân ta cũng khen ta tiến bộ không ít. Chúc cô nương, lần này cô giúp ta một việc lớn rồi! Vài ngày nữa cô có muốn đến phủ ta dự tiệc không?”
Nàng lại cười tít mắt, bộ dáng đắc ý vô cùng.
Lúc này ta mới thầm thở phào, vừa cười vừa gật đầu nhận lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toa-kim-cung/chuong-5.html.]
Thế nhưng, ngay sau đó, nàng đột nhiên ghé sát lại, thần bí nói:
“Ai ai cũng bảo tân đế sát phạt quyết đoán, tướng mạo rồng phượng, nhưng đến nay hậu vị vẫn còn trống.”
“Vì vậy, các đại thần trong triều đều dốc sức đưa nữ nhi của mình vào cung đấy.”
Nàng bĩu môi, giọng điệu đầy khinh thường:
“Nhưng ta thì không thèm!”
Ta hơi nhướng mày, tò mò hỏi:
“Vì sao?”
“Bởi vì… ngài ấy có bệnh lạ.”
Lông mày ta khẽ nhíu lại.
Lý Nguyên Chiêu thân hình cường tráng, từng tấc da thịt đều rắn chắc như thép, sao lại có bệnh lạ được?
Doãn Thiên Vân hạ giọng, vẻ mặt có chút thần bí:
“Phụ thân ta lén nói với ta rằng, Thánh thượng mắc chứng ‘tâm quý’ (tim đập nhanh bất thường).”
“Có lẽ là do khi xưa lưu lạc nhân gian để lại di chứng… Suỵt, cô đừng nói với ai đấy!”
Nói xong, nàng liền rời đi, để lại ta đứng đó, một mình chìm trong suy nghĩ.
Sao ta cứ cảm thấy… phản ứng của Lý Nguyên Chiêu có gì đó không đúng lắm?
Nhưng ta tự trấn an mình—chuyện đó đã là quá khứ rồi.
Lý Nguyên Chiêu giờ là thiên tử, muốn gì có đó, nữ nhân nào mà hắn chẳng đưa vào cung được?
Hắn hẳn đã sớm quên ta, một thôn phụ quê mùa rồi.
Chỉ là ta không ngờ—Lý Nguyên Chiêu lại là một kẻ ghi thù đến vậy.
Chạng vạng hôm đó, một thêu nương tất tả chạy từ tiền viện đến, sắc mặt đầy lo lắng.
“Triều Vân tỷ, mau ra xem đi! Có quý nhân đến!”
“Nhìn y phục và khí thế… hình như là người trong cung.”
Tim ta đập thình thịch, có linh cảm người tới không có ý tốt.
Ta cố giữ bình tĩnh, lập tức dặn dò:
“Kéo dài thời gian trước đã. Mau chạy sang y quán gọi Kim Hoa về ngay!”
Trong phòng khách.
Lý Nguyên Chiêu đứng thẳng tắp, dáng người cao ráo, đôi mắt đen sâu thẳm như đáy vực, bờ môi mím chặt khiến người ta không sao đoán được tâm tình hắn lúc này.
Rõ ràng chỉ mặc thường phục, nhưng khí thế bức người kia không cách nào che giấu, bất cứ ai cũng có thể nhận ra hắn không phải người tầm thường.
Cảm giác áp bức ấy, tuyệt đối không phải quan viên hoàng cung bình thường có thể sánh được.
Vương Kim Hoa đương nhiên cũng nhận ra thân phận của hắn.