Toả Kim Cung - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-24 17:32:58
Lượt xem: 1,006

Ta giả vờ đau lòng, giọng nghẹn ngào:

“Chiêu lang… thân là Thái tử Đông cung, sau khi hồi cung, e rằng khó tránh khỏi có ngày nhớ lại những tháng ngày khốn khó ở thôn Hà Hoa…”

Lời còn chưa dứt, ai nấy đều hiểu ngay ẩn ý của ta.

Dù sao thì, tâm tư đế vương khó dò.

Không ai có thể chắc chắn liệu có một ngày nào đó Lý Nguyên Chiêu đột nhiên muốn xóa sạch mọi dấu vết về quá khứ nghèo khó, thậm chí ngay cả những người từng chứng kiến nó cũng khó tránh khỏi bị diệt khẩu.

Hắn là người m.á.u lạnh vô tình, chuyện như vậy… không phải là không có khả năng.

Ta muốn nhân cơ hội này, tìm cách giúp dân làng rời khỏi đây.

Quả nhiên, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, lo lắng tràn ngập trong ánh mắt:

“Trời ạ, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tổ tiên ta đời đời ở đây, lẽ nào phải rời đi sao?”

“Mạng cũng sắp không còn rồi, còn nghĩ nhiều làm gì?!”

Thấy thời cơ đã chín muồi, ta chậm rãi mở miệng:

“Chiêu lang là do ta nhặt về, ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

“Bởi vậy, trong vòng hai ngày, ai chịu rời khỏi thôn Hà Hoa, ta—Chúc Triều Vân—nguyện gánh vác toàn bộ chi phí di dời và an cư sau này của mọi người.”

Lời này vừa dứt, cả thôn ồ lên.

“Trời ơi! Chuyện này là thật sao, Triều Vân?!”

“Lại có chuyện tốt như vậy sao?!”

Ta gật đầu chắc nịch.

Nhìn số người xếp hàng đăng ký mỗi lúc một đông, ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ nhỏ ta đã mồ côi cha mẹ, được dân làng nuôi lớn, nay đã có cơ hội làm lại từ đầu, tất nhiên phải hết lòng báo đáp ân tình.

Giờ đây, vấn đề của dân làng đã có cách giải quyết, cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Nhưng vẫn còn một chuyện khác.

Ta xoay đầu nhìn sang Vương Kim Hoa.

Nàng ngồi xổm dưới đất, vừa khóc hu hu, vừa lầm bầm oán giận:

“Ta không đi đâu hết! Ta cũng muốn nhặt một lang quân đẹp trai về làm phu quân, tốt nhất là còn tuấn mỹ hơn cả Thái tử điện hạ…”

Khóe môi ta co giật.

Vương Kim Hoa và ta đều là cô nhi, không có thân thích nương tựa.

Kiếp trước, nàng có một kết cục thảm thương, kiếp này lại ngốc nghếch như vậy, dù có tiền trong tay cũng khó đảm bảo không bị nam nhân xấu xa lừa gạt.

Nghĩ vậy, ta liền ngồi xuống, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, hỏi:

“Ta muốn đưa ngươi đến một nơi tốt, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/toa-kim-cung/chuong-4.html.]

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước, mơ màng hỏi:

“Nơi nào? Nơi đó có thể nhặt được nam nhân sao?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

”…”

“Im miệng.”

Là người cuối cùng rời khỏi thôn, ta châm một ngọn lửa, để nơi này hóa thành tro bụi.

Trước khi lên xe ngựa, ta ngoái đầu nhìn lại đống tàn tích của thôn Hà Hoa, như thể đang cắt đứt hoàn toàn với những ký ức đau đớn kiếp trước, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái vô cùng.

Kiếp này, sẽ không còn ai phải c.h.ế.t trong trận dịch bệnh kia nữa.

Mọi người đều có tiền bạc trong tay, có thể sống thật tốt.

“Ngươi nói đến nơi tốt, rốt cuộc là nơi nào?”

Vương Kim Hoa tò mò hỏi.

Ta cong khóe môi, vén rèm xe, chậm rãi đáp:

“Kinh thành.”

—Đây cũng chính là mục đích thực sự của ta sau khi có được số tiền này.

Sau khi vững chắc trong tay một khoản bạc phòng thân, ta nhất định phải rời khỏi nơi này, đến nơi an toàn nhất, có thể kiếm nhiều tiền nhất.

Kinh thành phồn hoa, cơ hội vô tận.

Quan trọng hơn cả—

Ta không muốn kiếp này lại giống kiếp trước, đến c.h.ế.t cũng chưa từng bước ra khỏi cái thôn nhỏ bé ấy.

Xe ngựa dần dần khuất xa.

Nhưng ta không biết rằng, ba ngày sau, thôn Hà Hoa xuất hiện một nhóm hắc y nhân.

Chỉ có một người dẫn đầu, vận y phục màu lam, bóng dáng tuấn lãng, cốt cách cao quý khó lường.

Hắn đứng giữa vùng hoang tàn đổ nát, trầm mặc nhìn những phế tích trước mắt, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Hắn khẽ động thân, nhưng không nói một lời nào.

Những hắc y nhân phía sau nhanh chóng men theo con suối nhỏ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng tìm kiếm suốt một hồi lâu—vẫn tay trắng quay về.

Chỉ có vị công tử áo lam ấy, lúc xoay người định lên ngựa, bỗng nhiên loạng choạng, ngã quỵ xuống đất.

Mọi người hốt hoảng quay đầu, chỉ thấy hắn nôn ra một ngụm m.á.u đỏ thẫm.

Đúng lúc tân đế vừa đăng cơ, kinh thành Thịnh Kinh bỗng rộ lên danh tiếng của một xưởng thêu mang tên “Vân Thường”.

Khi mới khai trương, Vân Thường phường dán cáo thị khắp nơi, chiêu mộ những nữ tử nghèo khổ, không nơi nương tựa đến học nghề.

Không chỉ bao ăn ở, mà còn dạy họ kỹ nghệ thêu thùa. Chờ đến khi tay nghề thành thạo, liền có thể chính thức vào phường làm việc.

Loading...