Tô Tô - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-12 23:37:18
Lượt xem: 3,326
Ai ngờ người của hầu phủ đều không đến quấy rầy, bên cạnh lại có nhiều bà tử nha hoàn chăm sóc ta chu đáo, khiến ta không tìm được cơ hội.
Mang thai mười tháng, trong cơn đau đớn, ta sinh ra một bé gái trắng trẻo mũm mĩm.
Vĩnh Xương hầu phủ người đông đúc, đến đời thế tử này, có tất cả chín anh em trai, thế tử là con thứ ba.
Trong số đó, ba người em trai thứ bảy, thứ tám, thứ chín vẫn chưa thành thân, sáu người anh trai đã thành thân lại có mười hai người con, tất cả đều là con trai, không có một bé gái nào.
Thế tử và phu nhân có ba người con trai, con út đã bắt đầu đi học.
Nếu con gái ta được sinh ra từ bụng phu nhân, chắc hẳn con bé sẽ là một tiểu thư cao quý biết bao, là hòn ngọc quý trên tay được cả phủ nâng niu chiều chuộng.
Đứa nhỏ đáng thương, đứa nhỏ đáng thương, tại sao lại là con gái của ta!
Ta biết rõ trong lòng, đứa trẻ này không thể ở bên cạnh ta được lâu.
Vì vậy, ta chưa từng cho con b.ú một lần nào, cũng rất ít khi ôm con, càng không đặt cho con một cái tên ở nhà dễ thương để thường xuyên gọi.
Ta không yêu con, tự khắc sẽ có rất nhiều người yêu thương con bé.
Nếu ta bất chấp tất cả mà yêu thương con, chỉ càng kéo con xuống vực sâu vạn trượng mà thôi.
Nhưng tình mẫu tử là bản năng tự nhiên, lúc phải chia lìa, ta vẫn đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Ngày hôm đó Hứa Kinh Nương bế con ta đi quả nhiên không đưa trở lại nữa.
Ta biếng nhác trang điểm, để mặt mộc nằm trên giường ba ngày liền.
Thế tử đến, vẻ lo lắng và hối hận trên mặt chàng không giống như giả vờ, vội vàng bước đến bên giường; "Tô Tô, nàng có khỏe không?"
Ta nở một nụ cười nhợt nhạt, dịu dàng nói: "Khiến chàng phải lo lắng rồi, thiếp bị nhiễm gió nên hơi đau đầu, mấy hôm nữa sẽ khỏi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/to-to/chuong-2.html.]
Ta biết lúc này mình trông đáng thương biết bao, cằm nhọn hoắt, sắc mặt trắng bệch, yếu đuối như cây liễu, trong mắt đong đầy nỗi buồn, khóe môi nở nụ cười e lệ, chính là dáng vẻ đau khổ đến cùng cực nhưng vẫn cố gắng tỏ ra hiểu chuyện, biết điều.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ánh mắt thế tử nhanh chóng trở nên dịu dàng.
Chàng ôm ta vào lòng, nhìn hạ nhân bưng những món đồ tốt đẹp lên như nước chảy, nào là vải vóc, trang sức, đồ chơi, điểm tâm, hương liệu... đủ loại, khiến căn phòng nhỏ bé sáng bừng lên.
"Tô Tô, sự việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích."
Chàng dịu dàng nói; "Nàng hãy yên tâm. Con ở với tổ mẫu, chỉ có số hưởng phúc, tuyệt đối sẽ không chịu nửa điểm tủi thân. Mẹ đã làm chủ, ghi tên con bé vào dưới danh nghĩa của Kinh Nương, từ nay chính là đại tiểu thư đích xuất của hầu phủ rồi. Đã đặt tên cho con bé rồi, tên là Nguyên Anh, tên gọi ở nhà là Nguyên Nguyên. Chờ mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ bảo Kinh Nương tìm cơ hội bế con bé ra cho nàng xem."
Ta nước mắt như mưa, hai tay co quắp nắm chặt góc chăn.
Đứa con ta mang nặng đẻ đau mười tháng, đứa con có chung huyết thống với ta.
Vậy mà dễ dàng như thế, đã trở thành cốt nhục của người khác.
Khi con bé còn nhỏ, ta còn có cơ hội lén nhìn con.
Sau khi con bé lớn lên, hiểu chuyện, hầu phủ nhất định sẽ không để cho mẹ con chúng ta gặp mặt nữa.
Trách ai bây giờ? Trách lão phu nhân sao?
Tuy bà ta khinh rẻ ta, ép buộc mẹ con chúng ta phải chia lìa, nhưng lại coi trọng và yêu thương con gái ta, cho con bé cuộc sống sung túc, thân phận cao quý, để con bé sống vô ưu vô lo, bà ta có gì sai chứ.
Trách thế tử sao? Chàng đã cứu ta khỏi chốn phong trần, cho ta cuộc sống giàu sang, để ta thoát khỏi số phận bi thảm "đôi tay ngọc ngà ngàn người gối".
Chàng dung mạo tuấn tú, có trách nhiệm, là chỗ dựa cả đời của ta, chàng có gì sai chứ.
Trách phu nhân sao? Nàng xuất thân từ gia đình quyền quý, phẩm hạnh cao quý, tính cách dịu dàng, đối với ta không hề có chút ghen ghét hay ép buộc nào, lại tốt bụng tiếp nhận con gái ta, nếu trách nàng, ta còn mặt mũi nào làm người nữa.
Chỉ trách số phận! Trách số phận! Trách số phận long đong, hẩm hiu của ta! Ta dựa vào lòng thế tử, lặng lẽ rơi nước mắt.
“Thiếp không oán trách. Nguyên Nguyên được lão phu nhân yêu quý, lại được phu nhân ban ơn lớn ghi tên làm con gái ruột, đó là phúc phận của con bé. Chẳng lẽ để con bé theo thiếp, lớn lên trong tiểu viện này sao? Có người mẹ mang thân phận thấp hèn như thiếp, cả đời con bé sẽ không ngẩng đầu lên được, sau này cũng không thể gả vào gia đình tốt. Tuy thiếp đau đớn đến sống không bằng chết, nhưng cũng không phải là người không hiểu chuyện. Chỉ cần là điều tốt cho Nguyên Nguyên, thiếp... thiếp vô cùng cảm kích, không biết lấy gì báo đáp."