TƠ TÌNH - CHƯƠNG 22
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:58:19
Lượt xem: 1,799
Chương 26
Nhiều năm trôi qua, không biết vực sâu hun hút này đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng?
Máu theo bước chân ta loang ra, cả con đường nồng nặc mùi m.á.u tanh, hai bàn chân bê bết máu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta chật vật chống tay ngồi xổm bên bờ vực, tà váy xanh biếc theo gió bay phần phật, tạo thành những hình thù kỳ dị rồi lại rơi xuống bên người.
Trong màn sương mù mịt, vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Tiếng bước chân ấy càng lúc càng gần.
Ta không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Người đến rồi."
Mạc Trạch toàn thân tỏa ra nộ khí, quát: "Trở lại!"
Hai chân duỗi ra, gió lạnh từ vực thẳm thổi qua bắp chân trần trụi của ta, nhưng ta không cảm thấy lạnh chút nào, hai chân cứ lắc lư như đang ngồi trên xích đu.
"Năm đó, tại nơi này, Tô Mông ôm ta nhảy xuống. Ta mất hết yêu lực, không thể hóa hình, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi xuống."
"Thực ra ta chưa từng nghĩ người sẽ đến cứu ta, bởi vì ta biết người trong lòng người là Tô Mông, ta cùng lắm chỉ là một con mèo hoang biết nói tiếng người, bầu bạn với người lúc buồn chán mà thôi."
"Nhưng khi thấy người cứu nàng ấy, ta vẫn không khỏi thất vọng."
Ta lẩm bẩm, kể hết những chuyện cũ.
"Dưới chân núi, ta gặp Mạnh Ngôn Nhất. Nếu không phải chàng đưa ta về nhà, có lẽ người sẽ không bao giờ tìm thấy ta nữa."
Nếu Mạnh Ngôn Nhất không cứu ta, Mạc Trạch sẽ không tìm thấy ta, càng không có mối tình nghiệt duyên giữa ta và Mạnh Ngôn Nhất.
Cuộc đời chàng vốn nên suôn sẻ, cho dù không thi đỗ công danh, số mệnh cũng nên bình an.
Nhưng trên đời này chỉ có tình yêu và hôn nhân là khó lường nhất, sự xuất hiện của ta đã phá hỏng cuộc đời vốn nên vô lo vô nghĩ của chàng.
Thậm chí còn hại chàng... bị móc mắt, nhiễm bệnh, cuối cùng c.h.ế.t thảm trên giường.
Giá như Mạnh Ngôn Nhất không mang ta về nhà thì tốt biết mấy.
Ta cười nhạo: "Giá như ta c.h.ế.t dưới vực thì tốt rồi..."
Ta hơi nghiêng đầu, liếc nhìn bóng dáng Mạc Trạch ngày càng rõ ràng, "Người đừng lại gần nữa."
"Nếu không, ta sẽ lập tức nhảy xuống."
Nghe ta nói vậy, Mạc Trạch đứng im tại chỗ, không dám tiến thêm nửa bước.
Giọng hắn khàn đặc, đầy sợ hãi: "Ta không lại gần."
"Nàng đừng kích động, đừng làm chuyện dại dột."
Thấy ta không hề lay chuyển, Mạc Trạch lại nói: "A Tuế, chỉ cần nàng trở về."
"Ta sẽ thả nàng đi, được không?"
Ta nghiêng người về phía trước, đặt tay lên ngực.
"Mạc Trạch, người nghĩ ta còn tin người sao?"
Đối với ta, hắn là một kẻ đạo đức giả.
Mạc Trạch vội vàng giải thích: "Không phải vậy."
"Ta vốn định cứu nàng, nhưng ta tưởng nàng chỉ sợ Tô Mông phát hiện thân phận nên mới không hóa hình, nàng sẽ không sao, cho nên ta mới đi cứu Tô Mông."
"Kiếp trước nàng ấy cứu mạng ta, kiếp này ta không thể thấy nàng ấy gặp nạn mà không cứu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/to-tinh/chuong-22.html.]
"Bịch".
Ta nhìn theo tiếng động, đồng tử hơi giãn ra.
Mạc Trạch, quỳ xuống đất.
Đầu gối bị bùn đất đen nhuộm đen.
Hồ ly chín đuôi cao ngạo, ta chưa từng thấy Mạc Trạch hèn mọn như vậy.
"A Tuế."
"Ta không thể không báo đáp ân tình của nàng ấy."
Mưa dần tạnh.
Lời của Mạc Trạch cứ văng vẳng bên tai ta.
Hắn nói với ta, hắn không thể không báo đáp ân tình của Tô Mông, cho nên lựa chọn từ bỏ ta, mà đó không phải là ý muốn thực sự của hắn.
Bàn tay đặt trên n.g.ự.c càng lúc càng dùng sức, cảm giác nóng rực lan từ tim ra khắp cơ thể, m.á.u theo khóe miệng chảy xuống từng dòng.
Ta mỉm cười với Mạc Trạch.
Thấy vậy, Mạc Trạch run rẩy đứng dậy, bất chấp tất cả chạy về phía ta.
Ta nhanh hơn hắn một bước, hai tay chống xuống đất, nhảy xuống vực.
Tiếng gió rít bên tai, ta lao thẳng xuống vực sâu.
Mạc Trạch cũng nhảy theo, hắn ôm lấy ta, nhưng ta cảm nhận được hắn đang run rẩy không ngừng.
Ta dùng hết sức lực, thốt ra một câu.
"Người đã muốn báo đáp ân tình của nàng ấy,"
"Tại sao còn nợ ta một món nợ?"
...
Mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên mờ ảo, Mạc Trạch đưa ta trở lại bờ vực, ôm chặt lấy ta, gọi tên ta hết lần này đến lần khác, miệng không ngừng nói sư phụ biết sai rồi, đừng rời xa ta, nước mắt rơi xuống hàng mi như lông vũ của ta, chảy vào mắt ta.
Nhưng ta biết, ta không thể quay lại được nữa.
Ta không có yêu lực, nhưng ta có thể tự hủy yêu đan của mình.
Cho dù là thần tiên cũng không thể cứu được ta nếu không có yêu đan.
Không hiểu sao, ta lại cảm thấy vui vẻ, mừng vì cuối cùng mình cũng được giải thoát.
Ta nằm trong lòng Mạc Trạch, mí mắt ngày càng nặng trĩu.
Cách đó không xa, ta dường như nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Ngôn Nhất.
Bóng dáng chàng vẫn như xưa, đôi mắt vẫn như cũ, chậm rãi đưa tay về phía ta, dịu dàng gọi ta: "A Tuế, chúng ta về nhà."
Ta muốn nắm lấy tay chàng, đưa tay ra chạm vào, bóng dáng Mạnh Ngôn Nhất lập tức tan biến, hóa thành làn khói đen.
"Về nhà... Ta muốn về nhà..."
Mạnh Ngôn Nhất, chàng đưa ta về nhà nhé.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại, điều cuối cùng nghe thấy là tiếng khóc xé lòng của Mạc Trạch.
Mạnh Ngôn Nhất, nếu ta có thể gặp lại chàng trên đường Hoàng Tuyền, chàng nhất định phải nhớ, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Lần này, đừng buông tay nữa.