TƠ TÌNH - CHƯƠNG 17
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:52:46
Lượt xem: 908
Bộ y phục nhẹ nhàng rơi xuống đất, ta nhìn rõ kiểu dáng của nó.
Cổ họng nghẹn lại, ta run rẩy đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đám người kia.
"Sao vậy?" Mạc Trạch hỏi ta.
Ta coi như không thấy vẻ nghi hoặc của hắn, chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân như sắp sôi lên.
Đó là bộ y phục ta may cho Mạnh Ngôn Nhất.
Từng đường kim mũi chỉ.
"Dừng tay!"
Đám người kia làm ồn quá, đã thu hút sự chú ý của ông chủ trà lâu.
"Muốn đánh thì đi chỗ khác đánh, đừng phá hoại bảng hiệu của ta."
Lũ côn đồ rốt cuộc cũng chỉ là rác rưởi, ức h.i.ế.p kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Thấy ông chủ trà lâu nổi giận, chúng vội vàng nói một câu "Xin lỗi" rồi nhanh chóng bỏ chạy, để lại người kia nằm trên đất bê bết bùn đất.
Ta rót một chén trà khác, lướt qua vai Mạc Trạch, chạy đến bên cạnh người kia.
Trên người hắn toàn dấu chân, hai mắt bị bịt kín bằng một dải vải trắng, môi tái nhợt, lông mày và sống mũi đầy vết thương, khóe miệng còn vương một vệt máu.
Khóe mắt ta ươn ướt, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
Dù thảm hại như vậy, ta vẫn có thể nhận ra hắn.
Hắn là người mà ta ngày đêm nhung nhớ, xuất hiện liên tục trong giấc mơ của ta.
Ta khàn giọng: "Mạnh Ngôn Nhất..."
Nghe thấy tiếng gọi của ta, ngón tay hắn khẽ động đậy. Thấy vậy, ta vội vàng đỡ hắn dậy, quỳ xuống đất, để hắn dựa vào người ta.
Ta từ từ đưa nước trà vào miệng hắn, thấy đôi môi nứt nẻ của hắn dần ướt át, lộ ra đường nét ban đầu.
Ta muốn hỏi chàng, tại sao chàng lại ở đây? Tại sao bọn họ lại bắt nạt chàng? Mắt chàng bị làm sao vậy?
Vừa định mở miệng, ta vô hình trung cảm nhận được ánh mắt Mạc Trạch nhìn ta.
Ánh mắt hắn vẫn như thường lệ, chỉ là thêm vài phần cảnh cáo.
Ta biết rõ, cho dù ta từ bỏ tất cả, hôm nay quyết tâm cùng Mạnh Ngôn Nhất c.h.ế.t ở chỗ này, đối với hắn mà nói, cũng chẳng khác gì bóp c.h.ế.t một con kiến.
Hoặc, hắn chỉ muốn lấy mạng Mạnh Ngôn Nhất.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mạnh Ngôn Nhất bên cạnh yếu ớt nói: "Cô nương, đa tạ."
Ta lau nước mắt, nắm lấy tay chàng, viết: "Không có gì."
Chàng sững người một lát, cẩn thận hỏi: "Nàng... không thể nói chuyện sao?"
Ta lại viết: "Ta từ nhỏ đã như vậy."
"Vừa rồi, không phải ta nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/to-tinh/chuong-17.html.]
Lời nói dối vụng về, nhưng ta không thể không nói dối.
Ta không dám nói, ta sợ vừa mở miệng, chàng sẽ nhận ra ta, càng sợ ta sẽ khóc không thành tiếng.
Nếu ta nói với chàng, ta chính là A Tuế, ta đã trở về tìm chàng rồi.
Có lẽ giây tiếp theo, Mạc Trạch lại giở trò cũ.
Rõ ràng chúng ta gần nhau đến vậy.
Rõ ràng ta đang nắm tay chàng.
Rõ ràng... giữa chúng ta, còn từng có đứa con chưa từng nhìn thấy thế gian một lần.
"Sao chàng lại ở chỗ này?"
Đầu ngón tay ta nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Mạnh Ngôn Nhất, trân trọng từng giây từng phút khó khăn lắm mới có được này.
Chàng giả vờ thoải mái: "Đến tìm thê tử của ta."
"Ta vẫn chưa cưới nàng về, vì còn đang trong thời gian chịu tang mẫu thân, ta đã hứa với nàng, đợi hết tang kỳ, ta sẽ cưới nàng."
"Nàng chắc là giận ta rồi, mấy ngày nay, sau khi tỉnh dậy ta phát hiện không tìm thấy nàng đâu nữa, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng nàng, chỉ còn lại cây trâm bướm ta tặng nàng."
"Nàng thích ăn bánh táo của Thanh Trúc Viên, hôm đó đi chợ, ta thấy nàng dừng lại không muốn rời đi, muốn mua cho nàng một ít mang về nhà, nàng lại xua tay nói không cần."
Nói đến đây, chàng lặng lẽ cười: "Rõ ràng thèm đến chảy nước miếng rồi, còn nói không muốn ăn."
"Nàng theo ta, đã chịu quá nhiều khổ cực rồi."
"Ta nghe người ta nói, đã nhìn thấy nàng ở đây, liền nghĩ đến đây thử xem, xem có thể gặp được nàng hay không."
"Nếu, nàng hối hận, không muốn gả cho ta..."
Mạnh Ngôn Nhất dừng lại, ngón tay vô thức gảy nhẹ.
"Vậy thì ta biết được nàng có bình an hay không, có chịu khổ hay không, như vậy là đủ rồi."
Mạnh Ngôn Nhất mỗi nói một câu, hốc mắt ta lại ươn ướt thêm một phần.
Trong mơ, cảnh tượng ta mặc hỉ phục đỏ thẫm, cùng chàng uống rượu mừng, cứ lặp đi lặp lại.
Nhà Mạnh Ngôn Nhất cất giấu vô số sách, ta từng lật ra một quyển, đọc những lời trên đó: "Cầm tay nhau, cùng nhau bạc đầu."
Mạnh Ngôn Nhất đang ăn cơm đột nhiên ho không ngừng, chàng đặt bát đũa xuống, liên tục xoa ngực.
Thấy chàng như vậy, ta tò mò hỏi: "Câu này có nghĩa là gì?"
Chàng đỏ mặt, giọng nói ôn hòa thường ngày, lúc này lại trở nên lắp bắp.
"Chính là, cùng người mình yêu, sống đến đầu bạc răng long."
"Vậy à..."
Ta khép sách lại, tiến sát đến trước mặt chàng, nhẹ nhàng điểm một cái lên môi chàng.
"Vậy sau này, ta cũng muốn cùng chàng bạc đầu!"