TƠ TÌNH - CHƯƠNG 12
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:46:33
Lượt xem: 1,125
16
Ta như vừa trải qua một giấc mơ.
Tỉnh dậy toàn thân đau nhức, đặc biệt là eo và hai chân.
Ta mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên giường của Mạnh Ngôn Nhất, trên người được đắp một lớp chăn dày, giống hệt như một cái bánh chưng vậy.
Còn quần áo của ta, được xếp ngay ngắn ở bên cạnh.
Cửa sổ hé mở, Mạnh Ngôn Nhất đứng đó, trời đã tờ mờ sáng.
Ta chống người ngồi dậy, gọi chàng: "Mạnh công tử."
Giọng nói khàn đặc.
Có lẽ là do tối qua khóc quá nhiều.
Nghe thấy tiếng gọi, chàng quay người lại, trong tay nắm chặt một con d.a.o găm sáng loáng.
"Nàng thay quần áo trước đi, ta đợi nàng ở ngoài."
Ta chậm rãi mặc quần áo xong, cũng không chải tóc, cứ để mặc chúng buông xõa ngang hông, che khuất hai bên má.
Mạnh Ngôn Nhất thấy ta đi ra, bỗng nhiên "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, khiến câu "Chàng định mổ trâu sao" của ta nghẹn lại trong cổ họng.
Chàng đưa con d.a.o găm đến trước mặt ta.
"Chàng làm gì vậy?"
Mạnh Ngôn Nhất cúi đầu, giọng nói nghiêm túc: "A Tuế cô nương, tối qua đã mạo phạm nàng, Mạnh mỗ tự biết có lỗi với nàng, xin mượn con d.a.o này kết liễu mạng sống của mình."
Con d.a.o găm sắc bén, lưỡi d.a.o phản chiếu hình ảnh của ta.
Ý chàng là, muốn ta g.i.ế.c chàng sao?
Tức không chịu được, Mạnh Ngôn Nhất quả nhiên là đồ ngốc!
Ta ngồi xổm xuống, giống như lúc chàng đưa ta về nhà ngày trước.
"Ngẩng đầu lên."
Mạnh Ngôn Nhất chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn thấy ta, ánh mắt chàng rõ ràng sững sờ.
"Chàng nói chàng tối qua mạo phạm ta, nên muốn lấy cái c.h.ế.t tạ tội?"
"Phải... Mạnh mỗ chỉ có một mạng, có thể đền cho cô nương."
"Nếu ta nói, ta không muốn thì sao?"
Chàng mím môi, giọng điệu có chút nặng nề: "Ý cô nương là?"
Một tia sáng vàng lóe lên, lướt qua khe hở giữa hai người chúng ta, như khoác lên người chúng ta một lớp áo choàng vàng.
Ta cong môi, khóe mắt cong cong.
"Ta muốn chàng cưới ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/to-tinh/chuong-12.html.]
Nghe thấy câu này, Mạnh Ngôn Nhất né tránh ánh mắt ta, như đang ra sức trốn tránh điều gì đó: "A Tuế cô nương, tình cảnh này đừng nói đùa nữa."
"Ai nói ta nói đùa?" Ta giật lấy con d.a.o găm trong tay chàng, ném xuống giếng nước.
"Chàng nên hiểu rõ, đêm qua vì sao ta lại đến phòng chàng, và vì sao không bỏ trốn."
"Chàng chỉ cần nói cho ta biết, chàng có bằng lòng cưới ta hay không?"
Trong những ngày tháng bên Mạnh Ngôn Nhất, ta bỗng hiểu ra, những oán hận tình thù của nam nữ si tình trong thoại bản kia rốt cuộc là gì.
Đó là một loại cảm xúc rất kỳ diệu, giống như miếng thịt ở đầu quả tim bị khoét ra một nửa đưa cho chàng, nghĩ gì chàng cũng nghĩ, nhớ gì chàng cũng nhớ, từng giây từng phút đều muốn ở bên chàng.
Hình như là một trăm năm trước, ta ngồi trên chiếc xích đu mây do Mạc Trạch làm cho ta, hai chân đung đưa, hỏi Mạc Trạch: "Sư phụ, tình yêu là gì ạ?"
Người xoa đầu ta. "Khi nào con gặp được người định mệnh, con sẽ hiểu."
Bây giờ, ta đã hiểu rồi.
Đầu ngón tay Mạnh Ngôn Nhất run run, chàng bất lực buông tay xuống, "Nhưng ta không thể tam thư lục sính, bát cống đại kiệu rước nàng về nhà, hơn nữa ta còn đang chịu tang mẹ, gia cảnh nghèo khó, chỉ sợ sẽ làm lỡ dở cô nương..."
"Ta không sợ." Ta ngắt lời chàng.
"Ta không quan tâm đến cái gọi là lễ nghi, ta cũng không phải muốn sống những ngày tháng áo gấm lụa là, điều ta nghĩ đến, chính là ở bên cạnh chàng, cùng chàng đồng cam cộng khổ, cùng chàng đi hết quãng đời còn lại."
Ánh mắt ta kiên định, nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng.
Từ sân bên cạnh vọng lại tiếng trẻ con cười đùa, phác họa nên không khí phồn hoa trần thế.
Không nhớ đã qua bao lâu, ta cảm nhận được Mạnh Ngôn Nhất nắm lại tay ta, mười ngón tay đan vào nhau.
Gương mặt tuấn tú của chàng lộ ra sắc hồng nhàn nhạt, từng chữ từng chữ nói: "Ta sẽ không phụ nàng."
Ta biết chàng sẽ không phụ ta.
Ngôn Nhất Ngôn Nhất, nói lời phải giữ lấy lời, lời nói đi đôi với việc làm.
Bên ngoài tường có một bóng người lướt qua.
Bóng người đó, đã thấy rõ tất cả những gì giữa ta và Mạnh Ngôn Nhất.
Hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay vô thức nắm chặt, các khớp xương kêu răng rắc.
17
Ngày hôm sau, nhân lúc Mạnh Ngôn Nhất ra ngoài, ta đến nhà bà Từ, học bà ấy làm vài món ăn.
Cháu gái của bà Từ, Minh Nguyệt, mới năm tuổi, hai b.í.m tóc nhỏ buông xuống trước ngực, đôi mắt long lanh nhìn ta, chạy thẳng vào lòng ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta mỉm cười ôm con bé vào lòng, Minh Nguyệt dụi dụi vào n.g.ự.c ta, ngẩng đầu lên quan sát ta một lúc lâu, bĩu môi: "A Tuế tỷ tỷ, sao hoa mai trên trán tỷ biến mất rồi? Hoa mai đó đẹp lắm, Nguyệt Nguyệt cũng muốn có một cái giống vậy..."
Ta giật mình, không nhịn được đưa tay lên sờ trán.
Đến tối về nhà, ta ngồi trước gương đồng soi kỹ, quả nhiên hoa mai đã biến mất.
Nhớ lại những lời Mạc Trạch đã nói với ta trước đây, chỉ khi nào ta gặp được người định mệnh, hoa mai mới tự biến mất.
Thì ra, ta thật sự đã gặp được người ấy