Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TƠ TÌNH - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:39:44
Lượt xem: 1,577

01

“Cút ra ngoài!”

Ta bị Tô Mông túm cổ ném ra, đập mạnh vào phiến đá xanh trước cửa.

Trong lòng âm thầm thở dài.

Lần thứ một trăm lẻ tám rồi.

Cơn đau khắp người chưa tan, thân thể bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung, rồi rơi vào một vòng tay ấm áp.

Ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt màu tím nhạt của sư phụ - Mạc Trạch.

Ta kêu meo meo hai tiếng, ra hiệu cho người biết kế hoạch thất bại.

Mạc Trạch vuốt ve cổ ta hai cái, chậm rãi nói: "Biến về nói chuyện với ta, ta không hiểu tiếng mèo."

Ta nhảy ra khỏi lòng người, hóa thành hình người.

Mạc Trạch vốn thích y phục màu xanh, ba trăm năm ở bên sư phụ, ta cũng theo sở thích của hắn.

Một thân áo xanh, tay áo dài buông thõng hai bên, thêu vài đóa hoa mai nhỏ xíu khó nhận ra. Tua kiếm màu xanh lục bên hông là do hắn dẫn ta đi chợ mua khi xưa, mái tóc đen dài chấm eo, hơi cong lên.

“Sư phụ, cách này thật sự không ổn, con bị ném ra ngoài cả trăm lần rồi, cứ tiếp tục thế này, ân chưa báo được, con e là xương cốt con gãy hết trước mất!”

Ta khẽ cắn môi dưới, ánh mắt hờn dỗi nhìn hắn, bày tỏ sự bất mãn của mình.

Mạc Trạch vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như mây gió.

Một lúc lâu sau, ta thấy hắn bất lực xua tay: "Con về trước đi."

Ta đáp một tiếng, trước khi rời đi, ta thấy hắn bước vào phòng.

Ngay sau đó, tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên, xen lẫn tiếng khóc của Tô Mông.

Ta lắc đầu, cụp mi xuống, nhanh chóng rời đi.

02

Nghe nói, năm trăm năm trước, Tô Mông là người đã cứu Mạc Trạch trong rừng.

Năm đó, hắn giao đấu với Hắc Hùng tinh, trúng phải quỷ kế của hắn, bị thương nặng trốn vào Trúc Lam, tìm một hang núi nghỉ ngơi.

Linh lực cạn kiệt, hắn chỉ đành hóa thành nguyên hình, cố hết sức giấu đi tám cái đuôi, khiến bản thân trông giống như một con hồ ly trắng bình thường.

Khi Tô Mông lên núi hái thuốc, nàng đã phát hiện ra Mạc Trạch đang thoi thóp trong hang núi, bèn đưa hắn về nhà, chăm sóc cẩn thận.

Sau đó, gặp phải bọn cướp cướp bóc thôn làng, Tô Mông bị cha mẹ vội vàng kéo đi chạy trốn, không kịp mang Mạc Trạch theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/to-tinh/chuong-1.html.]

Đợi đến khi Mạc Trạch hồi phục, lại không cách nào tìm được tung tích của Tô Mông.

Sư phụ của ta đã tìm kiếm suốt năm trăm năm.

Trúc Lam nằm trên núi Ngọc Lâm, sư phụ vẫn luôn muốn quay lại chốn cũ, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.

Tình cờ lại cứu được ta, kẻ tu luyện thất bại.

Có lẽ Mạc Trạch đã chán ghét sự cô độc mấy trăm năm này, hoặc cũng có lẽ cứu ta chẳng tốn chút sức lực nào, nên đưa ta về lại núi, giúp ta hóa hình, dạy ta kiếm pháp, rèn luyện tâm tính.

Trong khoảng thời gian này, sư phụthường xuyên dẫn ta xuống trần gian du ngoạn, ngoài miệng nói là để ta thưởng thức phồn hoa nhân gian, nhưng thực chất là để tìm kiếm chuyển thế của Tô Mông.

Chỉ là khi đó ta không biết những ân oán tình thù này, chỉ biết nhân gian có rất nhiều điều thú vị, ví dụ như đám trẻ con vây quanh chơi đá cầu, hay những chiếc đèn lồng đỏ rực rỡ treo khắp nơi trong đêm Nguyên Tiêu rằm tháng Giêng, cùng những chiếc đèn hoa sen trôi lững lờ trên sông. Từng việc từng việc, thật sự khiến ta hoa mắt.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Khoảng năm năm trước, Mạc Trạch lại dẫn ta xuống trần gian. Lần này ta chơi đến phát điên, lạc mất người giữa đám đông chen chúc.

Ta thấy hình người này quá phiền phức, không thể bay nhảy tìm Mạc Trạch giữa chốn đông người, bèn hóa thành mèo rừng, len lỏi qua khe hở giữa những đôi giày cỏ.

Nào ngờ, mấy đứa trẻ con nghịch ngợm túm lấy da cổ ta, cười đùa nghịch ngợm, một đứa còn lớn tiếng nói lát nữa sẽ ném ta xuống nước.

Ta gầm gừ, đang định hóa thành hình người dạy cho chúng một bài học thì từ xa có một thiếu niên đi tới, bộ quần áo rách rưới và bụi bặm trên mặt không che giấu được dung mạo tuấn tú của chàng.

Chàng tay cầm một quyển sách xanh, giọng nói không lớn, nhưng trong trẻo và mạnh mẽ, đủ để dọa mấy đứa trẻ con không biết trời cao đất dày kia bỏ chạy.

“Bỏ nó xuống, nếu không lát nữa ta sẽ đi mách cha mẹ các ngươi, nói các ngươi trốn học, xem bọn họ có đánh gãy chân các ngươi hay không.”

Đứa trẻ cầm đầu ném ta xuống, sợ hãi bỏ chạy không dám ngoảnh đầu lại, mấy đứa còn lại thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.

Thiếu niên ngồi xổm xuống, xoa đầu ta, hơi ấm lan tỏa.

“Lần sau nhớ tránh xa bọn chúng ra, đó không phải người tốt.”

Nói xong, chàng đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng chàng khuất dần, ta muốn đuổi theo hỏi tên chàng, bỗng nghe thấy Mạc Trạch gọi ta từ phía sau: "A Tuế."

Ta quay đầu lại, thấy trong lòng Mạc Trạch đang ôm một cô gái mặc áo trắng.

Nàng nghiêng đầu, tựa vào n.g.ự.c Mạc Trạch, dường như đang ngủ. Nhìn nàng chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, nét mặt còn non nớt, chưa hoàn toàn trưởng thành.

Ta hóa thành hình người, mừng rỡ vì cuối cùng cũng tìm thấy sư phụ. Vừa định kể cho hắn nghe chuyện vừa rồi, Mạc Trạch lại cụp mi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái trong lòng.

Đó là ánh mắt ta chưa từng thấy bao giờ.

Sư phụ nói: "A Tuế."

"Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng ấy rồi."

 

Loading...