TỜ THƯ TÌNH BỎ TRẮNG - CHƯƠNG 9- hết
Cập nhật lúc: 2024-12-20 10:58:25
Lượt xem: 1,351
14
Cuối cùng của ngày hôm đó, kết thúc bằng việc tôi cuống cuồng bỏ chạy.
Trong suốt những năm tháng thầm mến dài đằng đẵng, tôi chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày tôi nhận được lời tỏ tình trực tiếp và nồng nhiệt đến vậy.
Tôi nằm trên giường trằn trọc, giống như trái tim đang đập loạn nhịp của mình, không ngừng nghỉ một giây phút nào.
Mãi đến nửa đêm tôi mới chìm vào giấc ngủ mơ màng, trong mơ thấy cô bé đó, và cả chàng trai có vẻ thờ ơ nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo cô bé.
Cửa sổ lớp học giờ ra chơi, trong giờ thể dục, ở căng tin, hành lang dài hun hút, và cả những đêm hè oi ả ấy...
Mạc Trăn, Mạc Trăn, từng khoảnh khắc im lặng đều khắc ghi tình yêu nồng cháy của cậu ấy.
Ngày hôm sau, Mạc Trăn bị quầng thâm mắt to tướng của tôi dọa sợ.
Cậu ấy cười gượng gạo:
"Không sao đâu Thanh Hòa, tớ tỏ tình chỉ là để cậu xác nhận tình ý của tớ thôi, không nhất thiết phải bắt cậu đưa ra câu trả lời."
Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm không chớp mắt:
"Thật sao?"
"Thật!"
"Nếu câu trả lời là tớ đồng ý thì sao?"
"..."
Cậu ấy bỗng nhiên im bặt, ngẩng phắt đầu nhìn tôi, như muốn xác nhận xem tôi có đang nói đùa hay không.
Trong lòng có chút chua xót, tôi đã từng trải qua cảm giác lên voi xuống chó đầy bất an đó, làm sao nỡ để cậu ấy phải chịu đựng thêm nữa.
Tôi nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu ấy, nhẹ nhàng siết hai cái vào lòng bàn tay.
"Đồ ngốc."
Giây tiếp theo, cậu ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi lại, rồi cẩn thận ôm tôi vào lòng.
Mùi hương tuyết tùng phả vào mặt, má tôi ướt át, nhưng không phải nước mắt của tôi.
Trái tim đã thu mình lại quá lâu của tôi, trong vòng tay ấm áp này, dần dần giãn ra, tràn đầy.
Tôi đưa tay lên, chậm rãi ôm lại cậu ấy.
Người chân thành và dũng cảm, xứng đáng nhận được một viên kẹo.
15
Gặp lại Trần Sóc, là vào đêm Giáng sinh đầu tiên sau khi tôi và Mạc Trăn ở bên nhau.
Mạc Trăn đưa tôi xuống dưới ký túc xá, dặn dò tôi ngủ sớm rồi mới rời đi.
Tôi kéo cậu ấy lại, nhón chân hôn lên má cậu ấy một cái, sau khi chiêm ngưỡng xong vành tai đỏ bừng của cậu ấy mới chịu buông tha.
Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy khuất dần trong màn đêm, tâm trạng rất tốt.
Quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Sóc đang đứng trong bóng tối dưới gốc cây.
Cậu ta chậm rãi bước ra.
Có lẽ cậu ta đã ăn mặc rất chỉn chu, kiểu tóc cầu kỳ, quần áo thẳng thớm, chỉ là má hóp lại, nước hoa đắt tiền cũng không che giấu được mùi rượu và t.h.u.ố.c lá trên người, không còn giống thiếu niên ngây thơ ngày nào nữa.
Cậu ta ôm một bó hoa táo tây trong tay, trên tay còn cầm một xấp phong bì.
Không biết cậu ta đã đứng đó bao lâu, mặt và tay đã đông cứng đến đỏ bừng, nhưng đỏ hơn nữa, là đôi mắt của cậu ta.
Cậu ta nói:
"Thanh Hòa, tớ sắp đi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/to-thu-tinh-bo-trang/chuong-9-het.html.]
"Tớ biết cậu không muốn gặp tớ, nhưng tớ nghĩ, tớ nợ cậu một lời xin lỗi."
"Tớ đúng là đã đồng ý với Tống Nghiên lợi dụng tình cảm để ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu, nhưng tớ chưa bao giờ bỏ thuốc cho cậu, túi đồ ăn sáng hôm đó, là do cô ấy chuẩn bị."
"Sai lầm lớn đã rồi, tớ không mong cậu tha thứ, tớ chỉ... không nỡ."
Cậu ta đưa bó hoa táo tây cùng với xấp phong bì cho tôi:
"Trong phong bì là những bức thư tình tớ viết trong những ngày không gặp cậu, là tớ tự tay viết từng chữ một, bức nào cũng đầy ắp chữ."
Tôi không nhận: "Đốt đi."
Cậu ta như không nghe thấy, hít hít mũi rồi tiếp tục nói:
"Còn cả táo tây nữa, cậu còn nhớ không, đêm Giáng sinh năm lớp 11, cậu đã dành dụm tiền rất lâu để tặng tớ một hộp quà táo tây, giá mười tệ, nhưng mỗi bữa cậu chỉ ăn bánh bao năm hào là có thể mua được hai cái."
"Tớ đã rất tức giận vì cậu tiết kiệm chi tiêu để mua cho tớ thứ đồ vô dụng này, tối hôm đó tớ không nói chuyện với cậu, cũng không tặng quà cho cậu."
"Sau này tớ cứ nghĩ mãi, đêm đó cậu đã buồn biết bao nhiêu, làm sao tớ có thể đánh mất một người thích tớ như vậy chứ?"
Tôi nhìn khuôn mặt cậu ta khóc đến mức không còn hình tượng, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng trong quá khứ, hốc mắt cay xè.
Vì Chúc Thanh Hòa của ngày xưa.
Tôi đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.
"Trần Sóc, không thể quay lại được nữa rồi."
Quá muộn rồi.
Bây giờ tôi sống rất tốt, tôi sẽ không bao giờ khóc vì cậu nữa.
Cậu ta vẫn cố chấp chìa tay ra, cánh tay đã hơi run rẩy.
"Làm gì vậy?"
Có một bạn học say rượu vô tình va phải cậu ta, những quả táo tây lập tức lăn lóc khắp mặt đất.
Cậu ta vội vàng nhặt lên, những phong bì trong tay lại rơi ra ngoài.
Một chiếc ô tô chạy qua, cán nát gần hết số táo tây, nước ép b.ắ.n tung tóe, giấy viết thư bị ướt, chữ viết nhòe nhoẹt không rõ.
Cuối cùng cậu ta cũng không chịu đựng được nữa, quỳ xuống giữa đống táo tây nát bét, khóc nấc lên.
Bảo vệ bị kinh động đã nhanh chóng đưa Trần Sóc đi.
Cậu ta bị lôi đi, không hề phản kháng, như một cái xác không hồn.
Tôi nhìn bóng lưng cậu ta khuất dần, tầm mắt dần trở nên mờ mịt.
Tôi không khóc, là tuyết bắt đầu rơi từ trên trời xuống, bay lả tả.
Là trận tuyết đầu mùa đông năm nay.
Nghe nói nếu ở bên người mình thích vào ngày tuyết đầu mùa, sẽ được hạnh phúc mãi mãi, bên nhau trọn đời.
Tôi xoa xoa tay, bỗng nhiên có chút nhớ Mạc Trăn.
"Thanh Hòa, tuyết rơi rồi!"
Tôi bỗng nhiên nhìn sang, Mạc Trăn đang ở cách đó không xa, vừa chạy vừa vẫy tay.
Tôi cười rạng rỡ, vui vẻ lao vào vòng tay cậu ấy.
Tuyết rơi phủ đầy đầu chúng tôi.
Vậy thì hãy để chúng ta hạnh phúc trọn đời, bên nhau mãi mãi.
——Hết truyện——"