Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình yêu trong tim - 12

Cập nhật lúc: 2024-12-20 14:52:02
Lượt xem: 130

13

Tôi đã sớm bẻ lỏng phần gót giày cao gót của mình, chờ đợi khoảnh khắc thuận lợi để giả vờ trẹo chân khi rời khỏi buổi ký tặng.

 

Nhưng để vết thương trông thật hơn, tôi quyết định “chơi lớn” và tự mình ngã thật mạnh.

 

Kết quả là mắt cá chân tôi tím bầm một mảng, cơn đau nhức nhối truyền khắp cơ thể khiến tôi gần như nghẹt thở.

 

Chiếc váy dài sang trọng cũng bị xé rách một phần, thật chẳng khác nào bộ dạng thảm hại không thể tả.

 

“Em bị ngã sao?”

 

Giọng nói của Lâm Ngự xuất hiện cùng chiếc áo vest của anh.

 

Tôi hơi sững sờ, cảm nhận hơi ấm từ tay anh đặt lên vai mình.

 

Anh luôn khiến tôi có cảm giác được nuông chiều, và vì thế, tôi quyết định làm nũng một chút.

 

“Đau quá…”

 

Giọng tôi khẽ run rẩy, như để phơi bày sự yếu ớt của mình.

 

Lâm Ngự thoáng khựng lại, sau đó đưa tay ra trước mặt tôi:

 

“Lại đây, để anh đỡ em.”

 

Tôi nghe lời đứng dậy, tà váy dài phủ xuống che kín chân, chỉ để lộ phần mắt cá chân sưng tấy, trông vô cùng rõ ràng và chói mắt.

 

Kế hoạch của tôi vốn không nằm ở đây, nhưng tình cảnh hiện tại khiến tôi bỗng muốn làm khó anh.

 

Tôi nghiêng người, cố tình tỏ vẻ đau đớn và yếu ớt:

 

“Đau lắm, em không thể đi được…”

 

[…]

 

Anh thở dài một tiếng, không biết là vì hôm nay tôi đặc biệt nhõng nhẽo, hay vì chính anh cũng chẳng biết làm gì hơn.

 

Ngay sau đó, anh đột ngột bế tôi lên bằng một động tác dứt khoát:

 

“Giờ thì em hài lòng chưa?”

 

“Cảm ơn anh trai.”

 

Tôi cười ngọt ngào, hưởng thụ trọn vẹn khoảnh khắc được anh ôm vào lòng.

 

Dù hôm nay có thất bại, tôi cũng chẳng ngại làm vài trò điên rồ.

 

Trước khi lên xe, tôi bất ngờ như nhớ ra điều gì:

 

“Nhưng mà… nhà em không có thuốc. Hay là…”

 

Giọng tôi chùng xuống, pha chút bất lực:

 

“…anh đưa em đến bệnh viện đi.”

 

Tôi biết, anh sẽ không đưa tôi đến bệnh viện.

 

Anh hiểu rõ tôi sợ nơi đó đến mức nào.

 

“Đến nhà anh trước đã, anh sẽ gọi bác sĩ gia đình đến.”

 

Anh vừa mở cửa xe vừa nói:

 

“Bữa tiệc lớn tối nay có lẽ phải tạm gác lại.”

 

“Đến mức này rồi còn tiệc tùng gì nữa…”

 

Tôi cúi đầu, ngắm nghía những ngón tay mình.

 

Chợt, tôi nhận ra bầu không khí giữa chúng tôi thoáng có nét giống như trước đây.

 

Chiếc móc treo hình chú lợn lắc lư nhẹ nhàng, khung cảnh bên ngoài xe lướt qua nhanh như cắt.

 

Lần đầu tiên ngồi xe anh mà tôi không cần phải bận tâm tìm chuyện để nói.

 

“Ở nước ngoài… sống ổn chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-trong-tim/12.html.]

 

Anh chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói dè dặt:

 

“Thật ra, sau khi biết em ở đâu, anh đã đến tìm em một lần… Nhưng khi thấy em đi cùng Hứa Nhượng, anh không muốn làm phiền.”

 

“Em biết.”

 

Tôi nói.

 

Tôi còn biết rằng, gần như hai tuần một lần, anh đều đến.

 

Mỗi lần chỉ đứng vài phút rồi rời đi, nhưng khi nhắn tin chúc mừng ngày lễ lại chỉ gửi lời chúc chung chung mà chẳng hề đề cập đến chuyện cá nhân.

 

Anh nghĩ tôi và Hứa Nhượng ở bên nhau, và muốn cứ thế lặng lẽ nhìn tôi bước tiếp cùng người khác.

 

Tôi biết rõ anh nhẫn tâm đến mức nào.

 

Lâm Ngự không tỏ ra bất ngờ trước câu trả lời của tôi, có lẽ anh hiểu bản thân mình giấu giếm không được giỏi lắm.

 

Bầu không khí trong xe dần trở nên trầm mặc.

 

Nhưng tôi không muốn nói gì thêm, chỉ âm thầm tính toán bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.

 

Trong sự im lặng ấy, anh bế tôi xuống xe, đặt tôi lên ghế sofa:

 

“Anh đi mua quần áo cho em.”

 

Đúng là anh vẫn chú ý đến việc chiếc váy của tôi đã rách nát chẳng khác gì giẻ lau.

 

Việc anh rời đi mà chẳng cần tôi kiếm cớ là điều tôi rất mong đợi.

 

Ngay khi thấy anh bước ra khỏi cửa, tôi lập tức đứng dậy khỏi sofa, bất chấp cơn đau ở mắt cá chân, bước nhanh về phía phòng làm việc của anh.

 

Thú thực, hành vi lẻn vào khám phá đời tư người khác thế này là không đạo đức.

 

Nhưng…

 

Tôi nắm lấy tay nắm cửa phòng làm việc, từng con số trong ngày sinh của mình được nhập vào khóa số.

 

Bíp.

 

Âm thanh mở khóa vang lên rõ ràng.

 

Cửa mở, và ngay lập tức tôi nhìn thấy toàn bộ quà sinh nhật tôi đã tặng anh trong suốt 14 năm qua được xếp gọn gàng trên kệ.

 

— Nhưng cũng chính anh đã trao chiếc chìa khóa này vào tay tôi.

 

Tôi hít một hơi sâu, kéo lê đôi chân đau đớn bước vào phòng.

 

Phòng làm việc chẳng có gì đặc biệt, tôi lục lọi một lúc lâu cũng chỉ thấy đống hợp đồng, tài liệu kinh doanh.

 

Khi ngẩng lên, tôi thấy một bức ảnh của mình đang tươi cười trên bàn làm việc.

 

Kỳ lạ thật. :)

 

Theo một linh cảm kỳ quặc nào đó, tôi đưa tay sờ phía sau khung ảnh, và bất ngờ chạm vào một chiếc chìa khóa.

 

… Một chiếc chìa khóa?

 

Tôi nhìn chiếc giá sách trống không gần đó, phía sau như thấp thoáng hình dạng của một cánh cửa nhỏ.

 

Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là phòng chứa đồ. Nhưng không lẽ, anh thực sự có một căn phòng bí mật?

 

(O_O)

 

Tôi đẩy giá sách ra, thử lắp chìa khóa vào ổ. Một thoáng lo lắng dâng lên, tôi không dám đối diện với những điều chưa biết sau cánh cửa.

 

Hôm nay, khi mở cánh cửa này, mối quan hệ giữa tôi và Lâm Ngự sẽ tốt hơn hay tồi tệ hơn?

 

Liệu tôi còn cơ hội đứng cạnh anh không?

 

Tôi chẳng thể biết trước câu trả lời.

 

Nhưng đã đi đến nước này, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.

 

Chỉ có thể tiến về phía trước.

Loading...