Tình yêu muộn màng - 3
Cập nhật lúc: 2025-01-26 13:18:11
Lượt xem: 457
“Cô chắc chứ?” Người đại diện đưa di động cho tôi: “Từ Tình Mạn rất thân với anh ta.”
Vài phút trước, một video phỏng vấn đã được đăng tải trên tài khoản của Từ Tình Mạn: “... Mấy năm trước tôi ở nơi khác một mình, bị viêm dạ dày cấp tính ngất xỉu trong khách sạn. May mà có luật sư Đàm ở đây, tôi mới may mắn được cứu.”
Phóng viên hỏi: “Chị Mạn Mạn, chị thấy bài phát biểu của Ôn Dĩ Tranh mấy ngày trước thế nào?”
Từ Tình Mạn mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Hai chúng tôi đã ở bên nhan nhiều năm, phụ nữ nhào tới nhiều không đếm xuể, họ đều làm như thế này. Tôi không đánh giá.”
Lời này vừa nói ra, trực tiếp đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió.
[Tôi đoán Ôn Dĩ Tranh muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của luật sư Đàm.]
[Ngoại trừ lăng xê, chị gái này còn có thể làm gì khác không?]
[Từ Tình Mạn và Đàm Vọng Châu là thanh mai trúc mã phải không? Loại tình cảm này ai hiểu?]
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm bài đăng này, vài phút sau, ngang nhiên like một tài khoản marketing: [Từ khi ra mắt đến nay, Từ Tình Mạn đã tung tin đồn khắp nơi, có thể coi là căn bệnh ung thư trong ngành giải trí trong nước.]
Những người qua đường đang ăn dưa đều bật cười:
[Cô nghĩ tại sao Từ Tình Mạn lại khiêu khích cô ta?]
[Ôn Dĩ Tranh nổi tiếng là lòng dạ hẹp hòi.]
[Hơn nữa, lời thổ lộ này của Ôn Dĩ Tranh không phải do người qua đường đào lại sao? Ai lại mua hot search như vậy cho mình chứ?]
Vài phút sau, người đại diện gửi tin nhắn: [Tùy tiện like, tịch thu tài khoản Wechat một tháng, trừ 20% tiền lương.]
“……”
5
Đêm đó, tôi cầm microphone gào khóc thảm thiết trong một quán bar.
Gần nửa đêm, nhân vật lớn quán bar đi tới, kéo giọng thật dài: “Cô gái, chúng tôi đóng cửa rồi.”
Vừa ngẩng đầu, tôi liền nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm và dữ tợn của người đàn ông đó, có chút quen mặt. Anh ta có vẻ sửng sốt, chợt cười nhạo một tiếng: “Ôn Dĩ Tranh?”
“Anh là ai?”
Anh ta kéo khóe môi, đoạt lấy microphone của tôi: “Bạn trai cũ của em, Lục Tiêu.”
“Lục Tiêu à...” Tôi không nói lời nào, cúi đầu đẩy điện thoại: “Anh chờ một chút, tôi nhớ lại xem...”
Lục Tiêu không thể nhịn được nữa, đoạt lấy điện thoại di động của tôi, mắt cũng không ngước lên: “Lần này nên gọi điện thoại cho ai?”
Anh ta lướt qua danh sách và thấy tên Đàm Vọng Châu ở đầu danh sách.
“Ồ, lại ăn cỏ cũ là, chị Tranh? Lúc trước không phải đánh c.h.ế.t không ăn sao?”
Anh ta giữ chặt tay, cướp điện thoại di động của tôi, gọi điện thoại.
Bên kia nhanh chóng nhận máy.
Lục Tiêu hỏi: “Anh chính là Đàm Vọng Châu à?”
“Đúng, Ôn Dĩ Tranh đâu?”
Lục Tiêu chậm rãi cười: “Đến đưa Ôn Dĩ Tranh đi, cô ấy làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi.”
Tôi ở bên cạnh, giống như một con ch.ó bị ấm ức, lớn tiếng kêu: “Ông xã, tới đón em về nhà!”
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-muon-mang/3.html.]
Lúc Đàm Vọng Châu bước vào quán bar dưới ánh trăng, tôi đang nắm tay Lục Tiêu và kể lại chu kỳ kinh nguyệt của mình cho anh ta nghe.
Đàm Vọng Châu đi tới, kéo tôi ra khỏi người nhân vật lớn, ôm vào lòng: “Uống bao nhiêu rồi?”
“Nửa chai rượu tây, vẫn còn rất nhiều rượu được lưu trữ ở đây.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi cọ tới cọ lui trong lòng Đàm Vọng Châu: “Ngực em to, anh xem không...”
Anh che miệng tôi lại, lạnh nhạt nói với Lục Tiêu: “Quấy rầy rồi, bao nhiêu tiền tôi trả anh.”
“Một vạn ba ngàn tám.”
“Được.”
Trước khi đi, Đàm Vọng Châu dừng lại một chút rồi hỏi: “Anh là gì của cô ấy?”
Lục Tiêu lạnh lùng nhếch môi: “Một người tiền nhiệm cô ấy không nhớ được tên.”
Đàm Vọng Châu cảm nhận được sự thù địch khó hiểu của Lục Tiêu nên đỡ tôi lên xe.
Lúc đóng cửa xe, Lục Tiêu gọi Đàm Vọng Châu một tiếng: “Đầu óc Ôn Dĩ Tranh bị lừa đá, trí nhớ không tốt, sau này đối xử tốt với cô ấy một chút.”
……
6
Nửa giờ sau, tôi được Đàm Vọng Châu cõng vào nhà.
Tôi sung sướng nắm lấy tóc mình: “Cô dâu qua cửa rồi!”
Đàm Vọng Châu giữ lấy lưng tôi, cố định thân thể: “Ừ, qua cửa rồi, thành thật một chút.”
Anh đặt tôi lên sô pha và chuẩn bị đứng dậy.
Tôi vừa chạm đất, liền lảo đảo chạy ra ngoài.
Đúng lúc sắp đập vào tường thì có người chặn ngang vớt trở về.
Đàm Vọng Châu bất đắc dĩ nói: “Em chạy cái gì?”
“Em nói cho anh biết...”
Tôi nhón chân ghé vào tai Đàm Vọng Châu thì thầm: “Luật sư Đàm, anh đắt quá, em không trả nổi. Nếu anh có thể hạ giá xuống rẻ một chút em sẽ không chạy.”
Đàm Vọng Châu giật giật khóe môi: “Em muốn rẻ hơn bao nhiêu?”
Tôi rút thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho anh từng cái một: “Anh bình thường bao nhiêu tiền?”
“Không có mấy trăm vạn thì cũng đừng nghĩ nữa.”
Tôi nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng trong chốc lát, đột nhiên lấy tốc độ sét đánh vén váy, nhét vào trong tay anh: “Chiếc váy này cũng cho anh.”
Đàm Vọng Châu đối mặt với tôi, người hoàn toàn khỏa thân, một sự trống rỗng thoáng qua hiện lên trên khuôn mặt thường ngày vô cảm của anh.
Một giây sau, anh nhanh chóng rút chăn bọc tôi lại, nhét vào trong chăn ở phòng ngủ chính.
“Em cư xử đúng mực một chút.” Giọng anh đầy cảnh cáo.
“A! Đàm Vọng Châu, Đàm Vọng Châu!” Tôi hét lên sung sướng.
Âm thanh quá cao khiến gân xanh Đàm Vọng Châu nhảy dựng lên.