Tình yêu không phải nhu yếu phẩm - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-07 19:29:11
Lượt xem: 31
Anh nhếch khóe môi với giọng điệu tự ti nói: "Đôi khi anh không khỏi băn khoăn liệu em chỉ muốn tìm bạn đời mà thôi, dù là ai cũng không quan trọng."
Ánh mắt tôi khẽ động, tôi không thể tin nhìn anh: “Sao anh lại nói thế?”
"Bởi vì anh cảm thấy anh đã giải thích cho em rồi, nhưng em lại rất kiên quyết, anh muốn giành lại em, nhưng lại không biết phải làm như thế nào."
Tôi chợt cười.
Dưới ánh mắt nghi ngờ, tôi nén cười, nghiêm túc nói: “Chu Đức Sâm, tôi không phải là người có trái tim sắt đá, có thể bị cám dỗ, có thể nhìn lại, nhưng không thể đi lại.”
Nếu tôi 20 tuổi mà phải đối mặt với trò khổ nhục kế mà anh ta tạo ra, có lẽ tôi sẽ mủi lòng. Nhưng tôi đã 28 rồi, không thể suốt đời lo lắng về việc liệu anh có thích người khác hay không. Điều đó thực sự rất nhàm chán và mệt mỏi.
Anh ta không nói nữa.
Sau đó anh ta không bao giờ tìm đến tôi nữa.
Sau đó Tần San San đã tới chăm sóc anh ta.
Chẳng bao lâu họ đã ở bên nhau.
Tôi đang họp thì nghe được tin này.
Tôi cũng chẳng để nó vào trong đầu, tiếp tục lao vào công việc của mình.
Sau này tôi nghe nói lúc anh và Tần San San trực ca đêm, đã đưa nhầm thuốc cho bệnh nhân vì lơ là.
Sau khi bị phát hiện, người nhà đã theo bắt đền đến cùng.
Cuối cùng bệnh viện phải đền bù thiệt hại, sa thải Tần San San và Chu Đức Sâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-khong-phai-nhu-yeu-pham/chuong-14.html.]
Tôi nghe một người bạn nói rằng anh ta và Tần San San đã mở một phòng khám nhỏ ở tầng dưới trong khu dân cư.
Điều gì xảy ra tiếp theo vẫn chưa được biết.
Hai năm sau, tôi gặp lại họ.
Vào ngày này, tôi đã thực hiện liên tiếp một số đơn đặt hàng lớn, công ty đã trả tiền thưởng cho nhóm của chúng tôi.
Đó là số tiền rất lớn, đủ để trả hết 80% số tiền thế chấp còn lại của tôi.
Vì vậy, tôi đã đến ngân hàng và chuẩn bị hỏi thăm về các hoạt động kinh doanh liên quan.
Đột nhiên, một cặp đôi đang cãi nhau bên cạnh khiến tôi chú ý.
Tôi quay đầu nhìn lại, sửng sốt một lát.
Bởi vì họ là Chu Đức Sâm và Tần San San, những người mà tôi đã hai năm không gặp.
Họ trông hốc hác hơn nhiều so với hai năm trước.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Chu Đức Sâm vừa nhìn thấy tôi liền có chút ngượng ngùng kéo quần áo của Tần San San, thấp giọng mắng: “Nhỏ giọng thôi.”
"Nhỏ giọng? Tại sao phải nhỏ giọng? Tôi muốn mọi người thấy tại sao anh lại hèn nhát như vậy đó!"
Chu Đức Sâm ghé vào tai cô ta nói gì đó.
Cô ta ngước mắt lên và trừng mắt nhìn anh, nhìn anh bước ra ngoài.