TÌNH YÊU HỜI HỢT - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-25 21:48:31
Lượt xem: 2,616
Cố Thanh Bùi rất vui vẻ với cách gọi này, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu, “Không được.”
Tiểu Mập Mạp lên tiếng, “Haiz, trong phim, những người biết quá nhiều đều không có kết cục tốt.”
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu không có kết cục tốt mà anh ta nói đến là gì.
Cho đến khi tôi bước vào phòng…
8,
Vừa bước vào phòng, Chu Thần nhanh chóng bước về phía tôi, nhìn sợi dây đỏ trên cổ tôi.
Anh ta yên tâm mỉm cười, “Cố ý đeo tới cho anh nhìn đúng không, anh biết mà, Tiểu Tuế quan tâm đến anh nhất.”
Anh ta ngắm nghía một lúc, vẻ mặt đầy hứng thú, “Nhưng trông giống hệt của Cố Thanh Bùi.”
“Đúng không, Bùi…”
Nụ cười của anh ta lập tức tắt ngấm, mọi người nhìn theo ánh mắt của anh ta, thấy trên cổ Cố Thanh Bùi trống trơn.
Anh ta khó khăn lên tiếng, “Cố Thanh Bùi, của anh đâu?”
Bầu không khí trở nên kỳ quái, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi nhíu mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Cmn cậu phiền nó vừa vừa thôi, đeo thì cậu nghi ngờ, không đeo cậu cũng nghi ngờ, hôm nay tôi nói luôn cho cậu biết, cái trên cổ cô ấy chính là cái tôi vừa tháo ra đấy, được chưa?”
Giọng điệu của anh nghe như người bị hại, khiến tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ Chu Thần ra thì không ai nghi ngờ nữa.
Thậm chí, những người hóng hớt câu chuyện này từ sáng cũng đứng ra khuyên Chu Thần.
“Chu Thần, không cần làm lớn chuyện đến vậy đâu, chỉ là một sợi dây đỏ thôi mà.”
“Sáng nay cậu vừa nói xong, buổi tối Bùi ca lập tức tháo nó xuống, rõ ràng là anh ấy quan tâm đến cảm xúc của cậu mà.”
“Cậu làm thế này khiến cả chị dâu và Bùi ca đều khó xử, đều là anh em cả, đừng làm căng thế làm gì.”
Nếu tôi không phải là người trong cuộc, tôi cũng phải thốt lên một câu, “Cao tay thật!”
Lúc này, tôi không nói gì, Cố Thanh Bùi tỏ vẻ khó chịu, Tiểu Mập Mạp thì tròn xoe mắt nhìn chúng tôi.
Chu Thần nghi ngờ bản thân, lẩm bẩm, “Chẳng lẽ là tôi nghĩ nhiều quá rồi sao?”
Cố Thanh Bùi thản nhiên đáp, “Cậu nghĩ nhiều rồi đấy, không tin thì hỏi Tiểu Mập Mạp xem.”
Tiểu Mập Mạp nghe vậy, sắc mặt càng m.ô.n.g lung hơn, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Cố Thanh Bùi.
Chu Thần nghe thế, ngập ngừng nói, “Tiểu Mập Mạp, chúng ta là bạn cùng phòng mà, cậu hiểu tôi nhất, cậu nói xem có phải do tôi nghĩ nhiều quá không, tôi cảm thấy mình sắp đ i ê n cmn rồi.”
Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Tiểu Mập Mạp.
Tiểu Mập Mạp, “Tôi mới là người sắp đ i ê n rồi đây, biết ngay kết cục của tôi sẽ thảm giống hệt trong phim mà.”
Mọi người thúc giục, “Tiểu Mập Mạp, mau nói đi, mọi người đang đợi cậu đấy.”
Tiểu Mập Mạp nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng vào Chu Thần, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Chu Thần, là do cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
Chu Thần mơ màng hỏi, “Là do tôi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-hoi-hot/chuong-5.html.]
Tiểu Mập Mạp, “Đúng vậy, cậu đừng nghĩ nhiều quá, cứ thoải mái lên.”
Rồi sau đấy mọi người lại khuyên nhủ Chu Thần, cuối cùng Chu Thần bước tới xin lỗi tôi.
Anh ta nắm tay tôi ngồi xuống, nhanh tay nhanh chân lấy trái cây cho tôi.
“Xin lỗi Tiểu Tuế, là vì anh sợ mất em quá nên mới như vậy, em tha thứ cho anh nhé.”
Tôi không để ý đến anh ta, nhận lấy trái cây anh ta đưa rồi nhìn xung quanh, “Sao không thấy Phương Vũ, hôm nay cô ta không đến à?”
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Chu Thần khựng lại, “Chúng ta đi ăn mừng, không gọi cô ấy.”
“Chẳng phải em luôn nghi ngờ anh với cô ấy sao, vì em nên không ai dám gọi cô ấy đến nữa.”
Tôi cười nhìn anh ta, “Thật sao?”
Anh ta thề, “Đương nhiên rồi.”
Anh ta ôm chặt lấy tôi, nói nhỏ, “Tiểu Tuế, chúng ta đừng giận nhau nữa được không?”
Tôi không nói gì, chỉ thấy Cố Thanh Bùi đang ngồi trong góc tối nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.
Không biết ai đó gọi lớn, “Chu Thần, đừng có dính lấy người yêu nữa, mau tới chơi bài đi.”
Chu Thần buông tôi ra, trả lời lại, “Tới ngay đây.”
9,
Chơi được hai ván, điện thoại của Chu Thần đặt trên bàn reo lên ầm ầm.
Tôi đứng cách đó không xa, nhìn thấy rõ ràng hai chữ Phương Vũ hiện trên màn hình.
Chu Thần cầm lên, quay đầu nhìn tôi một cái rồi tắt máy.
Một người bạn hỏi, “Sao không nghe máy?”
“Cuộc gọi từ tổng đài thôi.”
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của anh ta lại reo lên liên tục.
Anh ta do dự một lúc rồi đứng dậy, nói với mọi người, “Tôi có chút việc ra ngoài một chút, lát nữa quay lại ngay.”
Rồi anh ta đi đến nắm tay tôi, “Anh sẽ quay lại ngay, em đợi anh chút nhé.”
Mấy người bạn lại nói, “Có sao đâu, cậu đi rồi thì để chị dâu chơi mấy ván đi.”
Chu Thần hỏi tôi, “Em có muốn chơi không?”
Tôi gật đầu, “Được thôi.”
Nhớ lại, trước kia anh ta cũng thường xuyên ra ngoài vội vàng như vậy, có khi là trong lúc ăn cơm, có khi là trong lúc chơi game… Lúc đó tôi không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ những lần đó đều là do Phương Vũ cố tình khiêu khích tôi.
Cô ta thích cảm giác gọi một cuộc điện thoại là có thể kéo anh ta rời khỏi tôi, từ từ để lộ ra manh mối để tôi từ từ phát hiện.
Tâm trạng của tôi tụt dốc không phanh.