Tình Yêu Giả Dối, Thì Vứt Bỏ Thôi - 4
Cập nhật lúc: 2025-02-11 07:04:04
Lượt xem: 990
4
Để tránh bại lộ, tôi chỉ có thể giữ im lặng.
Tôi không muốn bị anh ta phát hiện vào lúc này.
Hạ Hựu Nam từng bước tiến lại gần, rõ ràng đã bắt đầu nghi ngờ.
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta hơi nâng tay, định kéo khẩu trang của tôi xuống.
May mắn thay, dì Triệu—người tôi từng bỏ tiền mua chuộc—đúng lúc đó chạy tới, kịp thời ngăn lại.
Bà nhanh nhẹn chặn tay Hạ Hựu Nam và giải thích:
“Thưa tổng giám đốc, đây là nhân viên dọn dẹp mới của biệt thự. Tôi chịu trách nhiệm hướng dẫn. Cô ấy đang bị cảm cúm nên phải đeo khẩu trang.”
Hạ Hựu Nam rút tay về, nhưng giọng nói lại đầy bực bội:
“Dì Triệu, dì làm việc ở đây bao lâu rồi, chắc cũng biết tôi không muốn nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Đuổi cô ta đi đi, bị cúm thì đừng có đến đây nữa. Chu Chu còn nhỏ, An Doanh thì mới khỏi ốm tuần trước, đừng để lây bệnh cho họ!”
Từng lời nói thản nhiên ấy của Hạ Hựu Nam vang lên rõ ràng trong đầu tôi.
Tôi có thể cảm nhận được sự thân thuộc và quan tâm sâu sắc của anh ta dành cho cái “gia đình” này.
Đến cả tên người giúp việc và cả tôi—một nhân viên dọn dẹp mới—anh ta cũng lập tức để ý.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao suốt những năm tháng kết hôn, mỗi lần tôi đề cập chuyện muốn có con, Hạ Hựu Nam đều tìm cách lảng tránh.
Có hai lần, khi tôi bức xúc quá mức, anh ta chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi, dỗ dành:
“Cơ thể em không tốt, anh không muốn em phải mạo hiểm sinh con.”
Lúc đó tôi thật sự tin rằng anh ta lo lắng cho sức khỏe của tôi.
Nhưng giờ nghĩ lại, tôi mới hiểu…
Anh ta không lo cho tôi—mà là lo cho Chu Chu.
Anh ta đã có đứa con mà anh ta yêu thương nhất rồi, chẳng cần thêm bất kỳ đứa trẻ nào khác nữa.
Tôi gần như phải gắng gượng hết sức mới có thể rời khỏi khu biệt thự ấy, lòng thầm nhủ đây là lúc kết thúc giấc mộng hoang đường này.
Tôi tự mua cho mình một tấm vé máy bay sang bên kia đại dương và nộp đơn xin hủy toàn bộ giấy tờ tùy thân.
Thời gian khởi hành là năm ngày sau.
Chừng đó là đủ.
Ngày họ vui vẻ chúc mừng sinh nhật Chu Chu sẽ là ngày tôi biến mất khỏi cuộc đời này.
Một cuộc đời như trò hề, bị người khác xoay vòng không thương tiếc.
Lẽ ra tôi nên chấm dứt từ lâu rồi.
Đêm khuya, Hạ Hựu Nam mới lặng lẽ về nhà.
Thấy tôi đã “ngủ say”, anh ta leo lên giường nằm cạnh tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-gia-doi-thi-vut-bo-thoi/4.html.]
Chỉ đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, tôi mới quay lưng lại, không muốn nhìn thêm anh ta dù chỉ một giây.
Mấy ngày tiếp theo, Hạ Hựu Nam bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của Chu Chu, còn tôi bận thu thập thêm chứng cứ và hoàn tất thủ tục hủy giấy tờ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chúng tôi ngủ chung một giường nhưng lại là những kẻ xa lạ, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Không có lấy một đêm bình yên.
Tại văn phòng luật sư, người đàn ông đối diện đẩy tập hồ sơ về phía tôi, giọng nói đầy ái ngại:
“Cô An, đây đều là những bản thỏa thuận ly hôn mà cô sẽ ra đi tay trắng. Cô sẽ tự nguyện từ bỏ mọi quyền lợi tại nhà họ An và nhà họ Hạ, chẳng nhận được gì cả. Cô có muốn suy nghĩ lại không?”
Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ cầm lấy tập tài liệu, lướt mắt đọc qua vài dòng.
“Còn nữa,” luật sư tiếp tục nói, “thám tử tư bên tôi vừa gửi tin. Tiệc sinh nhật mà tổng giám đốc Hạ tổ chức… chính là tại khách sạn nơi cô từng được nhận lại về nhà họ An và cũng là nơi cô kết hôn với tổng giám đốc Hạ.”
“Chỉ khác là hồi đó cô dùng sảnh phụ, còn lần này họ đặt sảnh chính.”
Tay tôi khựng lại khi đang cầm bút.
Luật sư từ tốn lấy ra một tấm thiệp mời và chiếc máy ghi âm.
Trong đoạn ghi âm, Hạ Hựu Nam cùng bố mẹ tôi vui vẻ bàn bạc cách tổ chức buổi tiệc sao cho hoành tráng, làm thế nào để che giấu mọi chuyện trước mặt tôi.
Thậm chí, để chắc chắn hơn, Hạ Hựu Nam còn chủ động đề xuất… bỏ thuốc tôi.
Tôi khẽ nhếch môi, tự cười nhạo bản thân.
Thật nực cười và trớ trêu biết bao.
Những giọt nước mắt vô cảm rơi lã chã lên tờ thỏa thuận ly hôn, nhưng tôi không chút do dự, dứt khoát ký tên mình.
“Không cần cân nhắc nữa. Tôi tự nguyện từ bỏ.”
Nhà họ An hay Hạ Hựu Nam, tất cả đối với tôi đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi—An Nhiên—không cần gì cả.
Tôi chỉ muốn rời đi.
Sáng sớm hôm diễn ra bữa tiệc sinh nhật, bố mẹ tôi ân cần gọi tôi dậy, đảm bảo mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch mà tôi đã nghe được trong đoạn ghi âm.
“Tiểu Nhiên, nếm thử món này đi. Hôm nay mẹ tự tay vào bếp nấu cho con đấy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào món ăn vừa được gắp vào bát trước mặt.
Liều lượng thuốc không nhiều, chỉ đủ khiến tôi choáng váng, mệt mỏi, mất kiểm soát.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy chờ đợi của bố mẹ ruột mình.
Họ thúc giục:
“Ăn đi con.”
Tôi nhìn họ, nở một nụ cười nhạt nhẽo, không còn chút cảm xúc:
“Cảm ơn bố mẹ. Bố mẹ thật tốt với con.”