Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH YÊU ĐẦY KHAO KHÁT - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2025-01-06 10:37:10
Lượt xem: 573

Ngoại truyện 1

Ngày khai giảng…

 

Lục Hành không đến.

Nghe nói anh ta không định thi nghiên cứu sinh, hơn nữa, anh ta đã tìm được một đơn vị thực tập ở quê nhà.

 

Lúc tân sinh viên huấn luyện quân sự, Tiêu Dã và Nguyễn Nặc nằm dài trên cửa sổ nhìn xuống.

Tiêu Dã nhớ lại khi Nguyễn Nặc vừa nhập học.

Hồi đó, cậu cũng chán chường, tựa vào cửa sổ nhìn xuống.

Vừa khéo, cậu nhìn thấy Nguyễn Nặc.

 

Huấn luyện viên của cô ấy rất nghiêm khắc.

Cô gái nhỏ có làn da trắng hồng, vì đá chân sai nên bị phạt đi đi lại lại nhiều lần.

Nắng nóng như thiêu đốt, áo cô đã ướt đẫm mồ hôi, tóc dính sát vào mặt.

Toàn thân mềm mại, khiến người ta thấy xót xa.

 

Đến chiều hôm đó, Tiêu Dã lại nhìn thấy cô qua ô cửa sổ.

Cô thay một bộ đồ khác, tự mình tập đi tập lại từng bước chân.

Tấm lưng mảnh mai dưới lớp áo phông mỏng dựng thẳng tắp.

Mỗi bước chân cô rơi xuống, đuôi tóc buộc cao lại tung lên.

Mỗi cái tung lên như gõ thẳng vào tim Tiêu Dã.

 

Lục Hành mượn máy tính bảng của Tiêu Dã, ghé đầu nhìn xuống.

"Ồ, cô bé đó trông không tệ nhỉ. Tiêu Thần có hứng thú à? Nhưng mà… trông có vẻ khó theo đuổi đấy."

 

Đúng lúc đó, Lục Hành vừa tắm xong bước vào phòng.

Anh ta liếc nhìn một cái.

"Ồ, tôi để ý cô gái đó mấy ngày rồi. Chẳng có gì khó theo đuổi đâu, chưa đầy một tuần, cô ấy chắc chắn sẽ là bạn gái tôi."

 

Cô gái nhỏ chẳng hề biết mình đang bị bàn tán.

Bạn cô chạy đến, cầm theo một cây kem.

"Nguyễn Nặc, ăn chút gì rồi hãy tập tiếp!"

 

Tiêu Dã khẽ lẩm bẩm.

"Nguyễn Nặc..."

 

Lục Hành cười cợt: "Nguyễn Nặc? Nghe tên đã thấy rất dễ tán rồi!"

 

Ngoại truyện 2

Ba ngày sau.

Nguyễn Nặc gõ cửa.

Tiêu Dã đứng gần cửa, tiện tay mở ra.

Cô bé bước vào, rụt rè hỏi: “Xin hỏi Lục Hành có ở đây không ạ?”

“Ừ.”

Cô bé giơ chiếc hộp đựng điện thoại trong tay lên.

“Đây là đồ cho Lục Hành, có thể phiền anh chuyển giúp em không ạ?”

“Được.”

Cô bé cười, đôi mắt cong cong.

“Anh cứ nói là Nguyễn Nặc gửi là được rồi. Cảm ơn anh nhiều nhé!”

Hôm đó, Nguyễn Nặc rất đẹp, rất rực rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-day-khao-khat/ngoai-truyen.html.]

Nhưng Tiêu Dã lại cảm thấy.

Bầu trời lúc ấy thật đen tối.

 

Ngoại truyện 3

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Ngày nào Lục Hành cũng khoe trong ký túc xá rằng Nguyễn Nặc đang cố lấy lòng anh ta thế nào.

Lý Vệ hỏi Lục Hành: “Thế cậu ngủ với cô ấy chưa?”

Lục Hành khinh thường: “Ngủ cái gì mà ngủ! Tôi mới biết cô ta không cha không mẹ, sống nhờ ở nhà chú thím, là đứa trẻ sống nhờ nhà người khác làm gì có ích với tôi?”

“Quần áo mặc cũng chẳng thấy có thương hiệu, đúng là loại nghèo nàn.”

“Không biết có phải cô ta muốn buộc tôi lại hay không, ngày nào cũng muốn hôn hít ôm ấp, nhu cầu cao như thế, tôi khinh, chiều theo thế nào được.”

“Loại con gái như này, chỉ cần cậu hôn một cái, cô ta sẽ bám lấy cậu ngay! Tôi không muốn làm từ thiện!”

 

Chiều hôm đó, lúc chơi bóng, Tiêu Dã ép Lục Hành đến nỗi không ném vào được một quả nào.

Ngày hôm sau, bố Tiêu hỏi anh về việc dự án trung tâm thương mại đã hoàn thành, liệu anh có muốn thử mở cửa hàng không.

 

Ban đầu, anh không có hứng thú với kinh doanh nhưng anh lại đồng ý.

Sau đó, anh dọn từ ký túc xá đến ngôi nhà cạnh trung tâm thương mại.

 

Về sau, Tiêu Dã phát hiện một chiếc điện thoại cũ của mình bị mất.

Anh nghĩ có lẽ là do mình vô tình làm mất trong lúc dọn nhà từ ký túc xá về đây.

Anh đau lòng mấy ngày liền.

Bởi vì đó là thương hiệu mẹ anh thích nhất, trên đó còn dán sticker mà mẹ anh mua cho hồi nhỏ.

 

Ngoại truyện 4

Tiêu Dã thi đỗ cao học ngay tại trường.

Anh vốn có thể thi vào trường tốt hơn, nhưng anh không nỡ rời Nguyễn Nặc.

Cô gái của anh thích được ôm ngủ, thích mọi món đồ chơi anh tặng.

 

Gần đây, cô bé lại có tiến bộ.

Biết tự mình tìm cách chơi mới.

Bên giường đặt sẵn đá lạnh và cốc nước mật ong ấm nóng.

 

Tiêu Dã bị cô trêu chọc đến mức suýt quên cả sống c  h  ế  t.

“Em học từ đâu đấy?”

Cô bé cũng chìm đắm trong khoảnh khắc nên không đề phòng.

“Lý Nha có bạn trai rồi, chị ấy dạy em…”

“Cái chị một đêm không đến năm nghìn đồng ấy hả?”

Nguyễn Nặc nằm trong vòng tay anh, xoay người lại: “Giá hơi thấp, nhưng được cái nhiều chiêu.”

“Anh không có nhiều chiêu à?”

Tiêu Dã kéo Nguyễn Nặc ngồi dậy, bắt cô mở mắt ra.

“Em nhìn xem từng món đồ nội thất trong phòng này, từng góc nhỏ, anh không có nhiều chiêu à?”

 

Nguyễn Nặc níu lấy anh cầu xin tha thứ.

“Nhiều, anh có nhiều nhất.”

 

Tiêu Dã ấn cô xuống sofa, sau đó cúi xuống uống một ngụm nước mật ong.

Sau đó anh cúi đầu xuống…

 

Cô bé đã đánh giá anh cao như vậy.

Anh không thể khiến cô thất vọng…

 

-Hết-

 

Loading...