TÌNH YÊU ĐẦY KHAO KHÁT - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-06 10:33:40
Lượt xem: 773
5
Tiêu Dã ôm chặt tôi lên xe.
Anh báo địa chỉ cho tài xế.
Anh tự nhiên nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng bóp một cái.
“Đến chỗ anh ở, được không?”
Tôi nuốt nước bọt.
“Liệu… có tiện không?”
Rất nhiều nam sinh năm ba đều có chỗ ở riêng ở ngoài trường.
Nhưng Lục Hành chưa bao giờ mời tôi đến nơi anh ấy thuê.
Tôi từng ngầm gợi ý rằng mình muốn đến thăm.
Nhưng anh thẳng thắn nói, t ì n h d ụ c là thứ thuần khiết và cao quý nhất, anh ấy từ chối mọi tiếp xúc thể xác trước hôn nhân.
Vì vậy, tôi nghĩ Tiêu Dã, người còn lạnh lùng hơn cả Lục Hành cũng sẽ không muốn con gái đặt chân đến nơi ở của mình.
“Tiện mà.” Tiêu Dã nghiêng đầu, giải thích, “Chỉ cần em muốn, lúc nào đến cũng được.”
Hơi thở của anh mang theo hơi ấm ẩm ướt, giống như trái tim đang bất an của tôi.
Tôi kéo áo khoác xuống một chút.
Lộ ra một phần vai để hít thở.
Tối nay, khi Lục Hành đưa tôi ra ngoài, tôi nghĩ anh ấy sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi.
Vì vậy, tôi đặc biệt mặc một chiếc váy đen cổ khoét sâu, còn trang điểm thật xinh đẹp.
Đáng tiếc, tôi đã quá ngây thơ.
“Em nóng à?” Tiêu Dã hỏi.
Tôi cúi đầu: “Ừm.”
Tiêu Dã lại giúp tôi kéo áo khoác lên, dặn tài xế hạ nhiệt điều hòa.
Ngón tay anh lướt qua dái tai tôi.
Hơi lạnh như kéo thành sợi, từng sợi từng sợi dệt thành một chiếc lưới, mang theo hương thơm gỗ mun từ cơ thể anh, len lỏi qua da thịt tôi.
Tiếng chuông điện thoại chói tai khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút.
Điện thoại của Tiêu Dã đổ chuông.
Vừa bắt máy, trong tiếng ồn ào, giọng nói của một nam sinh vọng vào tai tôi.
“Anh Dã! Nghe em nói, Nguyễn Nặc uống nhầm r ư ợ u rồi, cô ấy uống nhầm chai r ư ợ u Lục Hành chuẩn bị cho Tống Nhiễm!”
Tiêu Dã khựng lại hai giây.
Lạnh nhạt đáp: “Anh biết rồi.”
Tôi đã hiểu sương sương.
Tối nay, dù Tống Nhiễm không chủ động, Lục Hành cũng sẽ chủ động.
Anh ấy lo Tống Nhiễm không đồng ý, nên đã bỏ sẵn thứ gì đó vào r ư ợ u.
Tiêu Dã cúp máy, áp lòng bàn tay lên trán tôi: “Nguyễn Nặc, nói anh nghe, em thấy khó chịu ở đâu?”
Giọng nói thấp trầm của Tiêu Dã như dỗ dành, khiến tôi muốn bật khóc.
Tôi mím môi, nghiêng người về phía khuôn mặt anh ấy.
Đầu mũi khẽ chạm vào má anh.
“Hả? Nóng quá, tim đập loạn… còn nữa, anh Tiêu Dã, anh thơm quá…”
6
Tôi không nhớ mình đã vào nhà Tiêu Dã như thế nào.
Khi tỉnh táo lại, tôi đã kéo áo phông của anh ấy lên rồi.
Chiếc bánh kem và bó hoa bị lãng quên, nằm cô độc trên tủ giày ngoài cửa.
Anh ấy ngồi trên ghế sofa, còn tôi ngồi trên đùi anh ấy.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, cơ bụng của anh ấy hiện rõ mồm một.
Ngón tay tôi men theo những đường nét ấy mà trượt xuống.
“Anh Tiêu Dã, em biết rồi, em uống nhầm chai r ư ợ u có vấn đề đó, nên nếu em không làm… thì em sẽ c h ế t, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-day-khao-khat/chuong-2.html.]
Cơ bắp của anh ấy khẽ run, ánh mắt ngày càng sâu thẳm.
“Đúng.”
Ngón tay tôi từ từ trượt xuống, chạm vào dây quần của anh ấy.
Anh ấy đột nhiên giữ tay tôi lại, khiến tôi run lên, ấn lệch chỗ.
Tôi l.i.ế.m môi, đầu óc mơ màng.
Tiêu Dã nhẹ nhàng bóp cằm tôi.
“Nguyễn Nặc, em chắc chứ?”
Trong cơ thể tôi như có từng đốm lửa nhỏ bùng lên, hormone nổ tung thành những đốm sáng.
Tôi biết mình muốn gì.
Giống như cá biết mình cần nước.
Bàn tay tôi vẫn đặt trên người Tiêu Dã.
Tôi giọng nói của tôi mang theo chút nghẹn ngào, cầu xin anh ấy.
“Anh Tiêu Dã, em trúng độc rồi, làm ơn, cứu em…”
Anh ấy không nói gì thêm, chỉ siết chặt eo tôi, bế tôi lên, một tay ôm lưng, một tay đỡ tôi, đặt tôi lên giường.
Chiếc váy nhỏ lệch vai đã rơi xuống từ lâu, anh ấy cởi áo của mình, kéo khóa chiếc váy của tôi.
Mới kéo được một nửa, chuông điện thoại của anh ấy lại vang lên.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Tiêu Dã không nhịn được mà c h ử i thề một câu rồi mới đứng dậy nghe máy.
Tôi hít sâu hai hơi, kéo nốt phần khóa còn lại.
Chiếc váy tuột dọc xuống chân, tôi như một chú cá trườn vào chăn.
Giọng nói của cậu bạn vừa nãy trong điện thoại vang lên giữa không gian tĩnh lặng, cực kì chói tai.
“Anh Dã, hú hồn hú vía, thằng ngốc Lục Hành uống chai r ư ợ u đó rồi, Lục Hành, mày l.i.ế.m tay tao làm gì, mày bị điên à, tao là trai thẳng, cút đi! Nước dãi của mày còn nhỏ vào quần tao nữa…”
7
Tiêu Dã tắt điện thoại.
Tay tôi chạm vào chiếc váy nhỏ.
Tôi nghĩ, nếu bây giờ đi c h ế t thì còn kịp không?
Lớn thế này rồi, chưa bao giờ tôi cảm thấy xấu hổ như vậy, không muốn sống nữa.
Tiêu Dã thở dài một hơi.
Anh ấy giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Gây họa rồi còn muốn chạy à?”
Mặt tôi đỏ bừng, như muốn nổ tung.
Tôi vùi đầu vào n.g.ự.c anh: “Em không uống r ư ợ u đó, không trúng độc…”
Anh ấy cười khẽ.
Tôi càng lúng túng hơn.
Anh đưa ngón tay xoa dái tai tôi.
“Thì sao? Em muốn anh, anh cũng muốn em, không được à?”
Tôi ngẩng đầu: “Không phải anh chỉ muốn giúp em thôi à?”
“Không, anh đã muốn em từ lâu rồi.”
Từ lâu rồi?
Nhưng anh không để tôi có thời gian suy nghĩ.
Anh ấy tắt điện thoại của tôi, dùng môi và lưỡi để trấn an từng tế bào đang kích động của tôi.
“Nguyễn Nặc, đừng vội, từ từ nào.”
“Nguyễn Nặc, thế này thích không?”
Không ai đoán được, bông hoa lạnh lùng được mệnh danh là ít nói nhất toàn trường, giờ đây lại có dáng vẻ này.
Nhưng, đúng như anh ấy nói.
Cách anh gọi tên tôi thật sự rất hay.
Tôi thích lắm, biết làm sao đây?