Tình yêu đẫm máu - 8
Cập nhật lúc: 2024-07-05 18:45:03
Lượt xem: 811
Tôi chưa bao giờ đoán được hắn đang nghĩ gì, lần này anh hắn nhìn tôi, nói từng chữ: “Khương Niên, anh đã biến em thành thế này, nếu anh không muốn em nữa thì sao? Em nên nên làm gì?”
Tôi dừng lại khi đang cởi giày cho hắn và bối rối ngước nhìn hắn.
Tôi không biết, tôi chỉ biết hắn là người tôi yêu nhất và tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì hắn.
Vì thế tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy thì đừng không cần em”
Hắn đưa tay chạm vào tôi, lòng bàn tay khô khốc, hắn chạm vào má tôi dọc theo ngọn tóc của tôi. Sau đó hắn dùng đầu ngón tay móc cằm tôi nâng lên. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thấy hắn đang mỉm cười. Nói: “Nhưng anh chán em rồi làm sao đây?”
Tôi nhìn hắn: “Anh nói sẽ cưới em mà.”
Đó là năm thứ tư tôi và Trần Hoành Bá ở cùng nhau, người anh cả bị “lưu đày” của hắn đã trở về.
Hai năm nay sức khỏe của cha hắn càng ngày càng tệ, chắc ông ta đã gọi con trai cả về để bắt đầu phân chia tài sản.
Tối hôm đó khi tôi đến phòng làm việc gọi Trần Hồng Ba ăn cơm thì thấy hắn đang hút thuốc trong thư phòng.
Hắn không bật đèn.
Những năm gần đây hắn hiếm khi hút thuốc, và mỗi lần hắn hút thuốc, dường như có điều gì đó xảy ra với hắn, tôi hơi lo lắng và hỏi hắn có chuyện gì không.
Hắn mỉm cười dịu dàng với tôi, sau đó dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn gần đó, trong bóng tối tôi không nhìn rõ nét mặt hắn, chỉ có thể nghe thấy hắn nói với tôi: “Khương Niên, đợi anh làm xong việc cuối cùng nhé. Chúng ta hãy kết hôn thôi.”
Tôi cười và nói đồng ý.
Nhưng bây giờ hắn nhìn vào mắt tôi với vẻ mặt nửa cười, giọng điệu nhẹ nhàng và thờ ơ nói: “Nhưng nếu tôi thà cưới một con ch.ó hơn em thì sao?”
Tôi sủa với hắn hai tiếng như một con chó, rồi lặng lẽ hỏi hắn liệu anh có thể cưới tôi không?
Ánh mắt hắn dán chặt vào mặt tôi, một lúc sau hắn đột nhiên mỉm cười.
Hắn giơ tay vỗ vỗ mặt tôi như vuốt ve con ch.ó cưng nói: “Giang Niên, sao em rẻ tiền thế?”
Tôi cúi đầu xuống và không nói gì.
Hắn nói tôi rẻ tiền.
Sau khi hắn biến tôi thành con người không hề có tôn nghiêm như bây giờ, hắn đã ghét bỏ tôi rẻ tiền.
Tôi tự hỏi liệu có lúc nào hắn hối hận vì đã thôi miên tôi không.
Trên thế giới này không có sự nhàm chán đột ngột mà không có lý do.
Tôi nghĩ Trần Hoành Bá đã chán tôi, có lẽ vì hắn có mục tiêu mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-dam-mau/8.html.]
Trần Hoành Bá thực sự không giấu tôi điều gì. Tháng trước tôi đã đến Vĩnh Lạc với hắn, Vĩnh Lạc là câu lạc bộ đứng tên hắn.
Khi chúng tôi đến, chúng tôi tình cờ thấy người quản lý đang mắng một cô gái mười tám, mười chín tuổi.
Anh trai cô ấy đã bán cô ấy cho Vĩnh Lạc vì cho vay nặng lãi, cô ấy có tính cách mạnh mẽ và không chịu tuân theo bất cứ điều gì. Vĩnh Lạc không làm ăn thua lỗ.
Giọng điệu của hắn rất ôn hòa, trên khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt nở một nụ cười nhẹ nhàng và vô hại.
Nhưng Trần Hoành Bác nhìn bộ dạng quản lý răn đe, đột nhiên đứng bên cạnh nói: “Vẫn còn nhỏ, từ từ dạy dỗ là được, sao lại tàn nhẫn như vậy?”
Khi tôi nhìn hắn, trong lòng tôi lại kinh động. Trần Hoành Bá chắc chắn không phải là người tốt bụng xen vào chuyện người khác. Tâm tư và thủ đoạn của hắn đều được giữ kín như bưng bởi bất cứ ai phải chịu tổn thất dưới tay hắn.
Hắn bất thường như vậy, có lẽ là do cô bé đó hợp khẩu vị cảu hắn.
Sau khi xuống xe, tôi nghe thấy hắn cười hỏi tôi: “Khương Niên, em có thấy cô ấy giống em hồi đó không?”
Có lẽ là không, ít nhất là không biết điều như tôi hồi đó.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bởi vì không lâu sau đó, tôi nhìn thấy một vết hôn nhỏ trên cổ Trần Hoành Bá, giống như cố ý thị uy với tôi.
Lúc đó toàn thân tôi bất động.
Trần Hoành Bá thấy tôi như vậy nhưng không hề coi trọng, thậm chí còn cười nhẹ nói: “Khương Niên, chỉ là chơi đùa thôi, em đang tổn thương sao?”
Tôi bối rối ngước lên nhìn hắn, tôi không nói và không biết phải nói gì.
Tôi đã mất đi tâm hồn và khí phách của mình từ lâu rồi.
Tôi chỉ là một con rối bị Trần Hoành Bá giữ trong tay, hắn muốn tôi sống thì sống, muốn tôi c.h.ế.t thì chết. Nếu hắn không muốn tôi nữa, tôi nghĩ mình sẽ vô cùng cam chịu chấp nhận kết cục này.
Suy cho cùng, tôi yêu Trần Hoành Bá và tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì hắn.
8.
Mọi người đều biết rằng Trần Hoành Bá rất cưng chiều Vương Lâm Quân.
Hắn đưa cô ấy đi mọi nơi và chi rất nhiều tiền để mua cho cô ấy một biệt thự và đồ trang sức. Tôi đã xem ảnh của họ trên các tiêu đề.
Đối với một người trầm tính như Trần Hoành Bá, tôi nghĩ hắn có thể đã gặp được tình yêu đích thực của mình, trẻ trung, hoạt bát hơn nhưng không biết khi nào hắn sẽ hoàn toàn mất hứng thú với tôi và “đày tôi vào lãnh cung”.
Tôi thực sự hơi ngạc nhiên khi Vương Lâm Quân đến gặp tôi. Nhưng tôi đã rất lịch sự với cô ấy. Tôi hỏi cô ấy: “Cô uống gì? Trà hay nước trái cây?”
“Chỉ nước đun sôi thôi, cảm ơn.”