Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình yêu đẫm máu - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-05 18:39:38
Lượt xem: 419

Vào năm thứ năm ở bên Trần Hoành Bá, tôi nghe được hắn nói với bạn bè là chán rồi.

Hắn nói thà cưới một con ch.ó cũng không cưới tôi.

Tôi học theo tiếng chó nhìn hắn sủa hai tiếng, rồi hỏi hắn có thể cưới tôi không?

Hắn cười, nghiêng đầu nói với những người xung quanh: “Xem cô ta kìa, còn nhớ lúc đó cô ta phớt lờ tôi như thế nào không?”

Bạn bè của hắn phá lên cười.

Tôi cũng cười.

Lúc đó tôi như thế nào nhỉ?

Lúc đó tôi đang học tại trường Đại học A, tốt nghiệp loại xuất sắc, được giới thiệu học bổng toàn phần để lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ.

Tôi nhớ mình có một người bạn trai cùng chí hướng và chúng tôi dự định kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Cho đến khi tôi gặp được Trần Hoành Bá, không có gì mà hắn không thể không chiếm được.

Hắn bẻ gãy đôi cánh của tôi đến tận xương, khiến tôi rơi sâu vào đầm lầy và theo hắn như một con ch.ó suốt 5 năm.

Hắn khiến tôi không thể yêu ai khác, khắc sâu tên hắn vào trong tim.

Và rồi 5 năm sau, hắn nói với tôi rằng hắn chơi chán rồi.

1.

Có một khoảng thời gian dài, Trần Hoành Bá là cơn ác mộng của tôi.

Tôi và hắn quen biết nhau hồi cấp 3. Lúc đó, Trần Hoành Bá mới từ trường khác chuyển tới. Hắn là một chàng trai cao gầy, ít nói, lạnh lùng, khiến người không dám lại gần.

Một người bạn cùng lớp biết rõ hoàn cảnh của Trần Hoành Bá cho biết, cha hắn là người giàu nhất vùng. Hắn vừa được biết mình có hai người anh cùng cha khác mẹ.

Cuộc sống của Trần Hoành Bá hẳn không hề dễ dàng, vì tôi thường xuyên nhìn thấy nhiều vết thương khác nhau trên cơ thể hắn.

Không ai muốn làm bạn với hắn.

Chỉ có tôi là không muốn cũng phải làm, vì tôi là lớp phó học tập, cũng là đại diện môn toán của lớp nên thỉnh thoảng phải liên lạc với Trần Hoành Bá.

Tôi rụt rè, nói chuyện nhẹ nhàng với hắn, hắn vẫn im lặng như mọi khi, ngồi một mình trong góc.

Chúng tôi ở bên nhau yên bình cho đến khi tốt nghiệp.

Sau đó, chủ nhiệm yêu cầu tôi đưa giấy thông báo nhập học của Trần Hoành Bá cho hắn. Khi tôi đến đó, Trần Hoành Bá đang “chơi đùa” với hai anh trai của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-dam-mau/1.html.]

Trên bãi cỏ xanh rộng lớn, Trần Hoành Bá đang bị buộc bằng một sợi xích sắt quanh cổ.

Một người anh của Trần Hoành Bá đã đánh, đá hắn và bảo hắn hãy bắt lấy chiếc đĩa nhựa như một con chó.

Một người anh khác đang cầm máy quay quay video, cười toe toét.

Trần Hoành Bá đứng im lặng, tôi sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, hai người anh của Trần Hoành Bá quay lại và mỉm cười nhìn tôi, sau đó họ nhìn Trần Hoành Bá trong camera và nói một cách ấm áp:

"Ồ, Hoành Bá, bạn cùng lớp mày tới gặp mày kìa. Mau gâu gâu với cô ấy đi, mau, gâu gâu đi."

Tôi nhớ giọng mình run run khi nói: "Trần... bạn học Trần, tôi tới đưa cho cậu giấy báo nhập học."

Hai anh trai của Trần Hoành Bá không làm khó tôi, để tôi đưa giấy thông báo và cho tôi đi.

Tôi không muốn xen vào việc của người khác, cũng không muốn lớn tiếng giận dữ phàn nàn với hai anh của hắn vì hành động quá đáng. Tôi muốn giả vờ như không nhìn thấy hiện trường và bỏ chạy.

Tôi cũng biết mình không có khả năng dùng một hai lời nói mà có thể ngăn cản bọn họ bắt nạt hắn.

Nhưng vào thời điểm đó, chủ nghĩa lý tưởng, trường học và sách giáo khoa đã dạy học sinh phải dũng cảm và lên tiếng vì sự bất công.

Thế là tôi siết chặt nắm tay, xoay người và lắp bắp nói: "Mấy người ... các anh không thể làm như vậy, cậu ấy... cậu ấy là em trai của hai người mà."

Hai người anh trai của Trần Hoành Bá sửng sốt một lúc rồi cười lớn, chắc đang cười nhạo sự ngây thơ, trẻ con của tôi.

Lúc đó tôi chợt cảm thấy rất buồn cho Trần Hoành Bá.

Các bạn cùng lớp ở trường xem Trần Hoành Bá như một tai họa, còn người thân ở nhà xem hắn như một món đồ chơi, trong khi Trần Hoành Bá chỉ là một thiếu niên cùng tuổi với tôi, hắn không có quyền lựa chọn về xuất thân và cha mẹ của mình, chỉ có thể bị động chấp nhận điều đó. Đây không phải là lý do khiến Trần Hoành Bá phải chịu sự sỉ nhục và bắt nạt.

Hắn không làm tổn thương ai cả.

Khi còn trẻ, tôi mềm lòng, thiếu kinh nghiệm không muốn thấy đời người đau khổ, đặc biệt là khi những người xung quanh tôi phải chịu đựng tất cả những điều này.

Tôi nghẹn ngào một chút, nhưng Trần Hoành Bá vẫn đứng đó với cái mũi và khuôn mặt bầm tím, chỉ trầm mặc không nói nhìn tôi đang khổ sở, như thể hắn không phải là người bị sỉ nhục và tra tấn.

Sau này, tôi gặp lại Trần Hoành Bá khi hắn là học sinh cuối cấp.

 

Thực ra lúc đầu tôi không nhận ra hắn.

Khi đó, có 1 đàn em khóa dưới đại diện cho trường tham gia một cuộc thi ở trường đại học vì cậu ấy chưa có kinh nghiệm nên thầy hướng dẫn nói với cậu ấy rằng cậu ấy có thể tìm tôi để tôi chỉ dẫn một số kỹ năng và kinh nghiệm thi đấu.

Lúc đó cậu ấy bận quá không thể đi được, vừa khéo tôi cũng không có việc gì làm nên mang tài liệu đến ký túc xá của cậu ấy.

Có một quy định bất thành văn ở trường đại học A là sinh viên nam không được phép vào ký túc xá nữ, nhưng ở ký túc xá nam thì không thành vấn đề.

Khi tôi đi đến ký túc xá của họ, có một nam sinh đang dựa vào tường hút thuốc ở cửa, dáng người cao lớn, chân dài tùy ý duỗi ra, tia lửa trên ngón tay rõ ràng đã tắt còn có một làn khói nhàn nhạt.

 

Loading...