Tình Yêu Của Em Sưởi Ấm Anh - 4,5: Vậy nên… có thể sờ thử không?

Cập nhật lúc: 2025-02-23 03:23:12
Lượt xem: 204

4.

Hôm sau lại đụng trúng Giang Hoài, anh ấy vẫn mặc cái áo cũ quê mùa đó.

Tan làm xong, tôi chậm rãi đi dạo, đứng dưới tán cây ở khu phố cũ xem mấy ông bà lớn tuổi đánh cờ tán gẫu.

Trời dần tối, xung quanh cũng bắt đầu ồn ào hơn, tôi hoàn toàn không để ý Giang Hoài và bà ngoại đã đứng sau lưng mình từ khi nào.

Thế nên khi tôi quay người rời đi, liền đ.â.m sầm vào lòng Giang Hoài. Có lẽ vì hơi mạnh, lúc bị tôi đ.â.m trúng, anh ấy khẽ rên lên một tiếng.

Tôi không đứng vững, theo phản xạ ôm lấy eo người trước mặt, trong đầu chỉ nghĩ: Hú hồn, suýt ngã rồi.

Khoảnh khắc đó, cả người Giang Hoài như đông cứng lại, không dám nhúc nhích, cứ để mặc tôi ôm như vậy.

Tôi vội vàng buông ra, lùi về sau: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu, anh có đau không?"

Anh lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ không tự nhiên: "Không sao, không đau."

Ngước mắt lên mới để ý thấy dấu son môi tôi vừa tô lúc nãy in rõ mồn một trên xương quai xanh của Giang Hoài, thậm chí còn lem ra cả cổ áo.

Màu sắc nổi bật đến chói mắt.

Giang Hoài cũng nhận ra, đôi tai anh đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vô tình chạm mắt tôi, anh càng hoảng hốt, lập tức quay đầu đi chỗ khác.

Anh… ngại rồi.

Anh Sẹo mà bị người ta ôm rồi hôn, lại có phản ứng đáng yêu đến vậy sao?

Đặc biệt là khi tôi đề nghị giúp anh ấy giặt sạch vết son trên áo, anh đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không… không cần, tôi… tôi tự giặt được."

Càng đáng yêu hơn rồi!

Tôi lấy khăn giấy ướt lau sạch vết son trên da cho Giang Hoài, anh ấy lùi lại một bước định tránh đi.

Tôi khẽ nói: "Đừng cử động, sắp xong rồi."

Người trước mặt liền ngoan ngoãn đứng yên. 

Chờ tôi lau xong, Giang Hoài mới hơi lùi lại vài bước.

Nhìn dáng vẻ luống cuống của anh ấy, tôi bỗng nhận ra đối diện với anh ấy lần này, tôi đã chẳng còn chút sợ hãi nào nữa. Không chỉ vậy, kiểu người có sự đối lập rõ ràng giữa mặt ngoài và nội tâm như anh ấy, lại chính là mẫu người tôi thích nhất.

Những người xung quanh nghe thấy động tĩnh bên này đều tò mò nhìn lại. Nhưng khi nhìn thấy Giang Hoài, sự ung dung thoải mái trên mặt họ lập tức biến mất, rất ăn ý mà nhanh chóng lùi về sau mấy bước.

Chỉ còn ba chúng tôi bị vây ở giữa.

Đứng ở đây, lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được lời Giang Hoài từng nói: "Bọn họ nhìn tôi như nhìn ôn thần, trên mặt toàn là sợ hãi và kinh hãi."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Ánh mắt đó làm tim tôi nhói đau, dù người mà họ sợ không phải là tôi.

Cảnh giác, xa cách, sợ hãi.

Mỗi ánh mắt kỳ thị giống như một lưỡi d.a.o sắc bén, cứa sâu vào tim.

Giang Hoài và bà ngoại không nói gì, có lẽ đã quá quen với cảnh tượng này. Nhưng tôi thì không thể quen được.

Có mấy ông bà lén thì thầm, chắc cũng đã xếp tôi vào phe của Giang Hoài rồi.

Kệ đi, tôi không quan tâm ánh mắt của những kẻ chuyên đi đồn thổi đó. Nhưng Giang Hoài dường như không muốn liên lụy đến tôi, anh khẽ nói: "Xin lỗi, bọn tôi đi trước đây."

Sau đó anh đỡ bà ngoại rời khỏi đám đông, chỉ để lại mình tôi đứng yên tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-cua-em-suoi-am-anh/45-vay-nen-co-the-so-thu-khong.html.]

Bà lão hàng xóm chạy lại hỏi tôi vì sao lại đứng chung với họ, trong giọng nói có cả lo lắng cho tôi, lẫn sự sợ hãi đối với Giang Hoài.

Tôi mỉm cười, nhìn theo bóng lưng cô đơn của hai bà cháu, chậm rãi mở miệng: "Anh ấy là bạn tôi."

Giọng không lớn, nhưng vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.

Bước chân của Giang Hoài và bà ngoại khựng lại, họ quay đầu nhìn tôi, trong mắt toàn là vẻ không thể tin nổi.

5.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi tiến lại gần họ.  

Bà ngoại có chút lo lắng nói: "Cô gái nhỏ, đứng cùng chúng tôi, cháu sẽ bị họ bàn tán đấy."  

Tôi nắm lấy bàn tay còn lại của bà, kiên định nhìn về phía trước: "Đương nhiên là cháu biết, nhưng cháu có khả năng phân biệt đúng sai."  

Biểu cảm trên mặt Giang Hoài chuyển từ kinh ngạc sang nghi hoặc, rồi cuối cùng là xúc động. Cuối cùng anh nói một câu: "Cảm ơn em."  

"Anh cảm ơn tôi làm gì chứ? Ngược lại tôi mới phải xin lỗi và cảm ơn anh. Cảm ơn anh hôm đó đã giúp tôi và bạn tôi. Còn nữa, tôi đã đ.â.m vào anh hai lần rồi mà vẫn chưa xin lỗi. Xin lỗi anh nhé."  

Giang Hoài khẽ cười, nụ cười dịu dàng như ánh nắng mùa đông làm tan chảy băng tuyết: "Không sao đâu, đừng bận tâm."  

Thấy chưa, anh ấy thực sự rất tốt.  

Tôi cười tươi, cảm giác như vừa phát hiện ra một kho báu quý giá.  

Bà ngoại mời tôi đến nhà ăn tối, tôi từ chối. Nhưng không ngờ dù đã từ chối lời mời, tôi vẫn đến nhà bà.  

Bằng một cách thức vừa quen thuộc lại vừa đáng ghét.  

Tối đó vừa nằm xuống chuẩn bị xem TV, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng. Mở mắt ra, tôi lại bị nhập lên cơ thể anh ấy.  

Vẫn là nơi đó, vẫn là bộ quần áo đó, vẫn là người đó. Chỉ khác một điều, trên cổ áo vẫn còn in dấu son môi tôi vô tình để lại.  

Quá mất mặt rồi!  

Tại sao Giang Hoài vẫn chưa giặt nó đi?  

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện bị nhập thế này tại sao lại xảy ra lần thứ hai? Còn thiên lý nữa không đây? 

Giang Hoài hình như vừa mới tập thể dục xong, cứ thế mà để trần nửa người đứng trước mặt tôi.  

Quá đột ngột.  

Hình ảnh này mạnh mẽ xông thẳng vào tầm mắt và não bộ của tôi, làm tôi có chút không phản ứng kịp.  

Nhìn chằm chằm vào cơ bụng và cơ n.g.ự.c của anh ấy, tôi không kìm được mà nuốt nước bọt.  

Đây... hoàn toàn là gu của tôi!  

Vai rộng, eo thon, vòng ba săn chắc, từng đường nét trên cơ thể như đang mời gọi tôi.  

Đặc biệt là hình xăm phượng hoàng đen trên cánh tay, càng khiến Giang Hoài trở nên cô độc, lạnh lùng, khó tiếp cận.  

Làm người ta không nhịn được mà muốn đến gần.  

Tôi cảm thấy giữa chúng tôi có chút mập mờ rồi.  

Vậy nên, có thể nào...  

Cho tôi sờ một chút không?  

Quan hệ của chúng tôi thế này, sờ thử một chút chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Loading...