TÌNH YÊU BỐN NĂM THIÊN VỊ - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-11-26 08:37:45
Lượt xem: 113
1
Khi tôi đến phòng bao, vừa hay nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh:
"Em ngồi lên người anh, vị hôn thê của anh có giận không ạ?"
Tay phải tôi vẫn đang đặt trên tay nắm cửa, cứ thế bất ngờ chạm phải ánh mắt của Cố Thương.
Một cô gái mặc quần short siêu ngắn đang ngồi trên đùi anh ta, hai người dính chặt vào nhau.
Cố Thương thoải mái dựa vào ghế sofa, lướt qua bờ vai nõn nà của cô gái rồi nhìn tôi.
Thấy tôi không hề hoảng hốt.
Ngược lại, anh ta còn cong môi cười, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc:
"Này, vị hôn thê, em có giận không?"
Mọi người trong phòng bao đều dừng động tác, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi biết, bọn họ đều muốn xem "chính cung" thất sủng như tôi sẽ phản ứng thế nào.
Cô gái nóng bỏng kia cũng quay đầu lại, nhưng hai cánh tay trắng nõn lại quấn chặt lấy cổ Cố Thương hơn.
Không hề che giấu sự khiêu khích và khinh thường.
Tôi hít sâu một hơi, bước tới:
"Xuống."
Giọng điệu lạnh lùng, không cho phép phản bác.
Bầu không khí trong phòng bao lập tức trở nên căng thẳng.
Có người tắt nhạc, đột nhiên im phăng phắc.
Đàn em của Cố Thương thậm chí còn nuốt nước bọt: "Chị... chị dâu?"
Cô gái lúc này mới có vẻ hoảng loạn như bị bắt quả tang, uất ức lên tiếng: "Cố thiếu..."
Cố Thương dường như không ngờ tôi lại cứng rắn như vậy tối nay, lông mày hơi nhíu lại, khẽ nhướng lên.
Tôi nắm chặt tay.
Giọng nói khi cất lên đã không còn chút khí thế nào:
"Cái đó, chân anh ấy bị thương, em đừng đè lên sẽ đau đấy."
Tôi giải thích một cách rụt rè, cẩn thận đẩy gọng kính lên để che giấu sự căng thẳng lúc này.
"Ha ha ha ha ha..."
Trong phòng bao bỗng vang lên tiếng cười như sấm:
"Tôi còn tưởng chị dâu tối nay bị nhập hồn! Kết quả vẫn là công thức não yêu đương như cũ!"
"Cố thiếu, truyền thụ chút bí kíp trị vợ đi! Làm thế nào để vị hôn thê l.i.ế.m láp mình bốn năm mà không oán không hận vậy?"
"Chẳng lẽ Cố thiếu lợi hại lắm ở khoản kia à?"
Cố Thương cười lạnh, khịt mũi khinh thường: "Cô ta á? Cũng xứng?"
"Cái gọng kính đen của cô ta còn to hơn cả mặt, đừng có đến làm tôi buồn nôn!"
"Không biết mẹ tôi chọn cô ta kiểu gì nữa!"
Mọi người cười điên cuồng hơn.
Cô gái mặc quần short không những không xuống khỏi người Cố Thương, mà còn ngồi lên cao hơn một chút.
Lúc này cười đến run rẩy, động tác càng thêm trắng trợn.
Tôi lúng túng đứng đó, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến đau nhói.
Cố Thương dựa người ra sau, thong thả nhìn tôi bị chế nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-bon-nam-thien-vi/chuong-1.html.]
"Cố Thương, sắp 11 giờ rồi." Tôi tận tâm nhắc nhở.
11 giờ là giờ giới nghiêm mà Cố phu nhân đặt ra cho Cố Thương.
Dù Cố Thương có quậy phá đến đâu cũng không dám trái lời người mẹ có tính kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ của mình.
Anh ta sa sầm mặt, chửi thề một câu: "Phiền phức!"
Dùng tay vỗ vỗ mặt cô gái, qua loa như đang vỗ về một con chó:
"Xuống đi! Anh hẹn em lần sau."
Cô gái không chịu, bám chặt hơn, cái miệng nhỏ vừa ngọt ngào vừa dính chặt: "Không muốn cho anh đi..."
Tính kiên nhẫn của Cố Thương chỉ có ba giây, lúc này đã cạn kiệt.
Anh ta hất cô gái xuống:
"Đã bảo lần sau rồi, đừng có được voi đòi tiên!"
Cô gái bị ngã xuống đất vẻ mặt khó tin.
Người đàn ông vừa rồi còn dịu dàng như nước, sao có thể nhanh chóng trở mặt như vậy?
Mím môi định khóc.
Cố Thương không thèm nhìn, sải bước đi ra ngoài.
Người đàn ông này, luôn bạc tình.
Tôi lắc đầu, vội vàng đuổi theo.
2
Cố Thương tối nay uống rất nhiều, vừa lên xe đã ỉu xìu.
Anh ta gục đầu lên đùi tôi, nhắm mắt lại, hàng mi dài chớp chớp.
Tôi cẩn thận vuốt ve mái tóc đen của anh ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh ta.
Bốn năm nay, mỗi lần anh ta ủ rũ, tôi đều dỗ dành anh ta như vậy.
Động tác quen thuộc và tự nhiên.
"Hạ Quý, lần sau em có thể đừng mặc áo sơ mi caro nữa được không? Thật quê mùa." Anh ta đột nhiên lên tiếng.
Bàn tay tôi đang giơ lên suýt chút nữa đã tát vào khuôn mặt điển trai của anh ta.
Kính gọng đen quê mùa, áo sơ mi caro quê mùa, quần jean quê mùa, vậy thì anh đừng có nằm lên người tôi nữa!
Thôi, không nên tức giận với một người bị trầm cảm.
Tôi hít sâu vài hơi, bàn tay hạ xuống vẫn dịu dàng như cũ.
"Sau này mặc váy đi, bỏ kính ra, biết đâu anh có thể nhìn em nhiều hơn vài lần." Cậu ấm nhân từ lên tiếng.
"Tôi là con nhà quê, vốn đã quê mùa rồi, anh không muốn nhìn thì nhắm mắt lại đi." Tôi bướng bỉnh đáp.
Cố Thương mở mắt ra, đôi mắt đen láy trong đêm tối loang lổ đặc biệt sáng, giống như một con thú nhỏ.
Tôi giơ tay vuốt ve mí mắt anh ta, giúp anh ta nhắm mắt lại.
Lâu sau, anh ta lầm bầm:
"Hạ Quý, em thật nhạt nhẽo, cả đời này anh cũng không thể yêu em được!"
Tôi mỉm cười: "Nhưng em thích anh! Dù anh là người như thế nào."
Lời yêu thương buột miệng thốt ra, đã trở thành phản xạ có điều kiện.
Xét cho cùng, đối với một bệnh nhân trầm cảm lúc nào cũng có ý định tự tử, điều quan trọng nhất là phải cho anh ta biết: Dù anh ta là người như thế nào, trên đời này vẫn luôn có người yêu thương anh ta vô điều kiện.
Tôi đóng vai này, diễn suốt bốn năm.