TÌNH YÊU BẤT NGỜ - Chương 9 - Hết
Cập nhật lúc: 2025-03-13 11:14:52
Lượt xem: 521
10
Nửa sau quãng đường, tôi không biết mình đã vượt qua như thế nào.
Có lẽ ánh mắt của Sở Dịch quá nóng bỏng.
Tôi chỉ có thể nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ giả vờ ngủ.
Nhưng trong đầu tôi rối loạn, như bị vô số âm thanh nhỏ bé nhấn chìm.
…
Sau khi về nhà, tôi trở lại cuộc sống bình thường.
Ru rú trong nhà viết kịch bản, gọi điện cho Diệp Diễm, nghe cô ấy than phiền về một nghệ sĩ nào đó.
Chiều hôm ấy, điện thoại reo.
Tôi tưởng là Diệp Diễm nên chẳng nghĩ ngợi gì mà bắt máy ngay.
"Alô?"
"Lâm Du."
Tôi sững người: "Sở Dịch?"
"Là tôi."
Giọng anh mang theo ý cười: "Không ngờ em vẫn nhớ giọng tôi."
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy má mình nóng bừng lên.
Sở Dịch nói: "Tôi xin được số của em từ Diệp Diễm."
"Ồ, có chuyện gì vậy?"
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
"Em có kịch bản nào trong tay không?"
Tôi ngập ngừng: "Có... Anh hỏi cái này làm gì?"
Chuyên ngành đại học của tôi là biên kịch, tôi luôn muốn trở thành một biên kịch thực thụ.
Nhưng đáng tiếc, sau khi tốt nghiệp, tôi liên tục vấp ngã.
Từng nhận vài dự án nhưng đa số đều c.h.ế.t yểu.
Có lúc viết được nửa chừng thì dự án bị hủy.
Sở Dịch nói: "Đạo diễn Tăng Ký đang chuẩn bị một bộ phim truyền hình đô thị trinh thám, hiện tại ông ấy đang tìm biên kịch. Tôi sẽ cho em một địa chỉ email, em gửi kịch bản của mình qua đó nhé."
Tôi lập tức từ chối theo phản xạ: "Tôi không làm được đâu."
Đó là đạo diễn Tăng Ký!
Phim của ông ấy đều là tác phẩm xuất sắc, nâng đỡ không biết bao nhiêu ảnh đế, ảnh hậu.
Đồng thời, ông ấy cực kỳ khắt khe với kịch bản, thường phải trau chuốt vài năm mới có thể khởi quay.
"Không thử thì sao biết không được?"
Giọng Sở Dịch dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.
"Lâm Du, em cũng rất giỏi. Khi học đại học, em đã giành quán quân ba năm liên tiếp trong cuộc thi sáng tác kịch bản ngắn. Em là nhân vật nổi bật của khoa biên kịch đấy."
"Em có thực lực, có ý tưởng, chỉ thiếu một chút may mắn mà thôi."
"Lâm Du, đừng tự ti."
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên kính.
Lặng im hồi lâu.
Sở Dịch không thúc giục.
Anh chỉ yên lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, tôi chớp mắt để xua đi cảm giác cay cay nơi khóe mắt.
"Được, phiền anh gửi email cho tôi."
"Được."
"Sở Dịch." Tôi mỉm cười: "Cảm ơn anh."
11
Đạo diễn Tăng Kỳ gửi phản hồi rất nhanh.
Phản hồi rất dài, dày đặc chữ.
Nhưng tôi chỉ có thể nhìn rõ câu cuối cùng…
[Kịch bản còn non nớt, đôi chỗ chưa hoàn thiện, nhưng có thể thấy biên kịch rất có linh khí, ý tưởng độc đáo, không theo khuôn mẫu. Hoan nghênh bạn gia nhập đội ngũ, hãy thêm phương thức liên lạc để trao đổi chi tiết.]
Tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Cuối cùng xác nhận rằng… đây không phải là mơ.
Tôi thật sự đã nhận được lời mời từ đạo diễn Tăng Kỳ!
A a a a a a a!
Tôi hưng phấn đến mức đ.ấ.m một cú vào không khí, sau đó lập tức chia sẻ tin vui này với Diệp Diễm.
"Tuyệt quá! Bảo bối! Cậu giỏi quá đi!"
Diệp Diễm hào phóng dành cho tôi sự công nhận: "Sau này nếu cậu trở thành biên kịch nổi tiếng, nhất định phải nâng đỡ đứa nghệ sĩ hạng xoàng như tớ đấy nhé! Huhu, đến lúc đó tớ sẽ ôm chặt đùi cậu luôn!"
Tôi lườm cô ấy: "Đợi tớ thành biên kịch lớn, chắc chắn cậu cũng đã là đỉnh lưu rồi."
"Hahahaha, đúng! Chúng ta cùng nhau đi trên con đường trải đầy hoa!"
Diệp Diễm vẫn còn công việc nên chúng tôi không nói chuyện lâu mà cúp máy luôn.
Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Tôi ngước mắt nhìn trần nhà, tâm trạng dần bình tĩnh lại.
Không thể kiểm soát được, trong đầu hiện lên hình bóng của một người.
Tôi nghĩ, tin vui này… nên chia sẻ với anh ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, bấm gọi số của Sở Dịch.
Rất nhanh, đầu dây bên kia bắt máy.
Tôi cố để giọng nói của mình nghe thật nhẹ nhàng: "Nói cho anh một tin tốt nhé…"
Sở Dịch yên lặng lắng nghe.
Sau khi tôi nói xong, anh ấy bật cười: "Chúc mừng em, biên kịch Lâm Du."
Mặt tôi đỏ bừng: "Em vẫn chưa phải mà…"
"Trong lòng tôi, em đã là biên kịch rồi."
Sở Dịch không đợi tôi phản bác, mà hỏi tiếp: "Bây giờ em đang ở Ninh thị sao?"
Tôi gật đầu: "Ừm, đang ở đây."
"Tôi cũng đang làm việc ở đây." Giọng anh ấm áp như cơn gió xuân đêm khuya thổi đến từ nơi xa: "Muốn gặp mặt không, Lâm Du?"
Muốn gặp mặt không…
Muốn gặp mặt không…
Khoảnh khắc đó, tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Chỉ có một giọng nói từ sâu trong nội tâm đang gào thét điên cuồng.
Muốn!
Muốn gặp!
Tôi không ngờ Sở Dịch lại ở gần nhà tôi đến vậy.
Tôi vừa gửi vị trí cho anh, anh đã cười nói: "Em chờ chút, tôi đến đón em."
Chúng tôi gặp nhau ở cổng khu chung cư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-bat-ngo/chuong-9-het.html.]
Xe của anh dừng bên đường, anh đứng tựa vào xe, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, cúi đầu lặng lẽ đứng đó.
Càng đến gần, tim tôi đập càng nhanh.
Khi còn cách anh vài bước, Sở Dịch nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.
Rồi anh khẽ cong khóe mắt.
Nhìn anh, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa mà sải bước tới, đưa tay ôm chầm lấy anh.
"Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã giúp em tìm lại sự tự tin.
Cảm ơn anh đã khiến em cảm thấy bản thân không tệ như vậy.
Cảm ơn anh, vì đã để em biết rằng, em cũng xứng đáng được yêu thương.
Sở Dịch sững lại một chút, rồi giơ tay ôm lấy eo tôi.
Giọng anh vang lên bên tai tôi: "Không cần khách sáo."
"Sở Dịch, em nghĩ… em không cần thử nữa rồi."
"Thử gì?"
"Thử thích anh."
Sở Dịch bật cười: "Tại sao?"
"Bởi vì, tình cảm em dành cho anh vốn chưa bao giờ dừng lại."
Gió xuân về đêm thật dịu dàng.
Chúng tôi ôm nhau dưới ánh đèn đường.
Không khí rất tốt, cho đến khi có ai đó hét lên.
"Ôi đệch?! Bảo bối?!"
Tôi mở mắt.
Đối diện với tôi là Diệp Diễm, người đang đeo khẩu trang, kéo theo vali hành lý.
"A a a a a! Cậu yêu đương rồi? Sao không nói với tớ?"
Diệp Diễm vứt luôn vali sang một bên, lao đến với khí thế bừng bừng.
"Để xem là ai! Ai mà có thể khiến cậu trọng sắc khinh bạn như vậy!"
"Tớ vất vả chạy về chúc mừng cậu, còn cậu thì lại ôm đàn ông?"
Tôi cố gắng ngăn cản nhưng không thành công.
Sở Dịch đã buông tôi ra.
Anh quay đầu nhìn Diệp Diễm, đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của cô ấy, anh tháo khẩu trang xuống.
"Chào cô."
Diệp Diễm c.h.ế.t sững.
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, lại nhìn Sở Dịch, rồi lại nhìn tôi.
Cuối cùng, hai mắt trợn ngược, ngã thẳng ra sau.
Tôi vội vàng lao đến đỡ cô ấy.
Diệp Diễm nhắm nghiền mắt, miệng lẩm bẩm: "Đây là ảo giác, đây là ảo giác…"
12
"Đây không phải ảo giác!"
Diệp Diễm cuộn mình trên ghế sofa, trừng mắt nhìn tôi: "Cậu lại dám giấu tớ lâu như vậy?"
"Xin lỗi mà."
Tôi chột dạ: "Dù sao tớ cũng không ngờ tới..."
Tôi cẩn thận quan sát cô ấy.
"Diệp Diễm, cậu giận à?"
"Giận chứ."
Diệp Diễm vỗ một cái lên cánh tay tôi: "Tớ chỉ giận vì cậu giấu tớ thôi!"
Cô ấy khoác tay tôi, nói tiếp: "Thực ra, Sở Dịch cũng khá tốt đấy. Hai người ở bên nhau, tớ hoàn toàn không có ý kiến gì."
"Nhưng mà, trước đây cậu..."
"Trước đây tớ có theo đuổi anh ấy thật, nhưng cậu cũng biết mà, tớ chỉ thấy đẹp trai nên muốn theo đuổi thôi. Hơn nữa, lúc đó cậu còn giúp tớ nhiều hơn cả bản thân tớ nữa, tớ đâu có nghiêm túc đâu."
Diệp Diễm nói: "Bảo bối, cậu đừng có áp lực tâm lý, cứ thoải mái yêu đương đi!"
Cô ấy ôm lấy tôi: "Bảo bối của tớ vừa giỏi vừa tốt như vậy, thằng cha Sở Dịch kia cũng coi như tạm đủ tiêu chuẩn để xứng với cậu!"
Cô ấy vỗ tôi một cái: "Dậy đi, sửa soạn chút nào."
"Sở Dịch vẫn đang đợi dưới nhà mà, đi thôi, tớ mời hai người ăn cơm."
Chỉ vì câu nói đó, mắt tôi bỗng cay xè.
Tôi và Diệp Diễm quen nhau hơn mười năm.
Ngoài bố mẹ ra, chúng tôi là những người hiểu nhau nhất trên thế giới này.
Cô ấy biết, tôi sẽ cảm thấy có áp lực vì cô ấy từng theo đuổi Sở Dịch hồi đại học.
Tôi cũng nhìn ra được…
Cô ấy đang cảm thấy có lỗi vì sự theo đuổi bồng bột năm đó.
Nhìn có vẻ vô tư, nhưng thật ra cô ấy rất tinh tế, luôn suy nghĩ cho tôi rất nhiều.
Cô ấy sẽ nghĩ rằng, có phải vì cô ấy mà tôi và Sở Dịch đã bỏ lỡ nhau suốt bao nhiêu năm qua không.
Tôi nắm lấy tay cô ấy.
"Cậu muốn ăn gì?"
Diệp Diễm quay sang nhìn tôi.
Tôi bước lên khoác vai cô ấy: "Hôm nay không được nói chuyện giảm cân!"
"Tớ muốn ăn lẩu."
Diệp Diễm nhìn chằm chằm vào tôi: "Cậu mời chứ?"
"Chị đây mời!"
"Thế còn Sở Dịch?"
Tôi lắc lắc điện thoại: "Anh ấy nói có việc nên đi trước rồi."
Diệp Diễm bĩu môi: "Cũng biết điều đấy."
Tôi xoa xoa đầu cô ấy.
"Tối nay là cuộc hẹn của hội chị em!"
Diệp Diễm đ.ấ.m tôi một cái: "Sao không nói sớm! Ăn lẩu xong tớ muốn đi uống rượu!"
"Được, uống!"
"Không say không về!"
"Được, không say không về!"
"Bảo bối, cậu phải luôn luôn hạnh phúc nhé!"
"Được! Chúng ta sẽ luôn luôn hạnh phúc!"
——
Hoàn.