Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH Ý TRÀN ĐẦY - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-11-23 11:53:27
Lượt xem: 28

Lệnh triệu tập khẩn cấp đến vào nửa đêm.

 

Thiên hạ vừa ổn định, những cuộc loạn lạc lớn nhỏ vẫn không ngừng.

 

Trước khi điểm binh, người nhà đều có thể đến tiễn.

 

Trước đây mẹ ta cũng sẽ đi theo ra chiến trường, nhưng về sau tay bị thương nặng, không cầm nổi kiếm nên phải xuống ngựa.

 

Rõ ràng bà đã tiễn chúng ta nhiều lần rồi.

 

Nhưng dường như dù có trải qua bao nhiêu lần, bà vẫn không thể mỉm cười tiễn chúng ta lên ngựa.

 

Điều khác biệt là, lần này bên cạnh bà còn có thêm một người.

 

“Không cần lo lắng cho ta.” Mẫu thân nắm thật c.h.ặ.t t.a.y ta và cha: “Nhất định phải cẩn thận, đao kiếm không có mắt.

 

Cha ta vẫn cười tươi như mọi khi, bảo mẹ ăn uống đầy đủ.

 

Lần đầu tiên Thương Hạc Vũ trải qua loại tình cảnh này, từ khi nhận được lệnh triệu tập đến giờ, hắn vốn dĩ nói năng lưu loát nhưng lại không nói được mấy câu.

 

Ta cũng không biết nên nói gì.

 

Trước đây trong những tình huống như thế, ta luôn đi theo sau cha, ông cười ta cũng cười, ông nói gì ta cũng nói theo.

 

Dù sao thì kinh nghiệm của ông cũng nhiều hơn ta.

 

Học theo ông lâu như vậy, đến ta khi đối diện với Hạc Vũ lại không thể thốt ra một câu nào.

 

"Ta sẽ đợi nàng trở về."

 

Thương Hạc Vũ nắm tay ta, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định: "Ta chờ nàng.”

 

Trước khi lên đường, ta và cha đã nói rất nhiều lời hay, điều duy nhất chưa nói là chờ ta trở về.

 

"Đừng sợ.” Ta cười với hắn: "Cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, khi đọc sách nhớ thắp thêm hai ngọn đèn. Ta đã tìm cho chàng mấy quyển sách cổ, vốn định tặng làm quà sinh nhật tháng sau cho chàng, ngay trên tầng cao nhất của giá sách. Lúc lấy cẩn thận một chút, đừng làm rơi."

 

Hắn không nói gì, chỉ nắm tay ta không ngừng siết chặt.

 

"Thương Hạc Vũ, ta đi đây."

 

16.

 

Cuộc chiến này khó khăn hơn chúng ta tưởng rất nhiều.

 

Đánh suốt hai năm, thương vong vô số.

 

Trận chiến cuối cùng, quyết định thắng bại.

 

Bảy ngày bảy đêm, m.á.u đổ xuống đất khó mà khô cạn.

 

Bại quân hốt hoảng bỏ chạy, tù binh vứt bỏ vũ khí cầu xin tha mạng.

 

Quân ta đại thắng.

 

Sau khi tận hưởng niềm vui ngắn ngủi thoáng qua, nỗi đau lớn lao bao trùm chúng ta.

 

Những người huynh đệ còn cùng ăn cùng ngủ vài hôm trước, không biết hôm nay đã ngã xuống ở đâu trong đám người kia.

 

Khi ta đang chuẩn bị trở lại công việc cũ, A Phi chạy đến hô to với ta: "Không thấy Hoắc tướng quân đâu!”

 

Lời này chính là một con d.a.o sắc ở đây.

 

Ta vội đến nơi cuối cùng cha ta xuất hiện, vừa hy vọng tìm thấy ông, vừa sợ hãi khi thấy ông đã không còn hơi thở.

 

A Phi dùng sức che chỗ vết thương đang chảy m.á.u của ta, cố nén giọng khóc, cầu xin ta đừng tìm nữa.

 

"Biết đâu ông ấy còn sống, chỉ vì không kịp tìm thôi."

 

Loại tình huống này chúng ta thấy nhiều rồi.

 

A Phi cũng giống như ta, đều là người nhà theo quân. Chỉ khác là cha mẹ của hắn ta đều không còn, mẹ A Phi  là chính hắn ta tìm ra, cha A Phi là ta tìm ra cho hắn ta.

 

Khi cha A Phi được tìm thấy vẫn còn thở, nhưng vì chậm trễ quá lâu, cuối cùng không thể cứu vãn.

 

Đây là một cái gai trong lòng ta và A Phi.

 

Từ đó, ta và hắn ta đặc biệt cố chấp tìm kiếm người sống.

 

A Phi lau nước mắt, cắt một miếng vải dài giúp ta buộc chặt vết thương của ta: "Cố giữ mạng sống, còn có người đợi chúng ta về nhà."

 

Ta đã tìm thấy không ít huynh đệ còn sống.

 

Nhưng vẫn không thể tìm thấy khuôn mặt bánh bao của cha ta.

 

Trước khi đầu óc tê dại, tứ chi như nhũn ra, ta còn đang nghĩ nhanh hơn nữa, nhanh nữa lên.

 

Trước khi ngã xuống, ta dường như nghe thấy A Phi hô lên một câu gì đó.

 

Ta không nghe rõ, chỉ biết lúc quay đầu nhìn A Phi, vẻ mặt của hắn ta rất kích động.

 

Hẳn là tìm được rồi.

 

Tốt quá, có thể về nhà rồi.

 

17.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-y-tran-day/chuong-7.html.]

 

Ta đã dưỡng thương một tháng.

 

Lão cha chân thọt không thể chờ đợi được nữa đã trèo lên xe ngựa về nhà tìm mẹ ta.

 

Chuyện đầu tiên chúng ta phải làm khi trở lại kinh thành chính là tiến cung diện thánh.

 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Sau khi nghi lễ kết thúc, hoàng thượng quan tâm chúng ta còn thương tích trong người, bảo chúng ta nhanh chóng về nghỉ ngơi.

 

Vừa ra khỏi đại điện, ta đã thấy tiên nhân xuất hiện rất nhiều trong mộng mặc thường phục chờ ở ngoài điện.

 

Thương Hạc Vũ tiến lên, hành lễ với cha ta. Ông ấy liếc chúng ta một cái ghen tỵ lẩm bẩm vài câu, la hét muốn về nhà tìm nương tử.

 

Thương Hạc Vũ tự nhiên nắm tay ta, đi theo sau cha ta: "Chúng ta về nhà.”

 

“Sao hôm nay không mặc quan phục?”

 

“Nhà có việc vui, cố ý xin nghỉ ba ngày.”

 

“Việc vui gì?”

 

“Vợ ta bình an trở về.”

 

18.

 

Thương Hạc Vũ chuyển đến nhà cha mẹ.

 

Hắn nói học mẹ ta cách chăm sóc người bị thương.

 

Nguyệt Dao đã tới vài lần, hai năm không gặp nhìn nàng ấy đã thay đổi rất nhiều.

 

Nhưng khi đối mặt với Hạc Vũ, nàng ấy vẫn không nhịn được móc mỉa châm chọc.

 

Trong thời gian dưỡng thương, ta cố gắng tránh không ở cùng phòng với Hạc Vũ.

 

Không còn cách nào, tinh thần căng thẳng lâu ngày, thoáng cái không thả lỏng được.

 

Chỉ cần khi ý thức mơ hồ nhận ra có người bên cạnh, ta luôn có phản xạ chống cự trước.

 

Ta thật sự sợ làm tổn thương hắn.

 

Trên thực tế, sáng hôm sau sau khi ta trở về, trên cổ hắn đã có thêm vài vết thương.

 

Dù sau này những vết thương trên người đã lành, tình trạng của ta cũng không cải thiện được bao nhiêu.

 

Ta rũ mắt nhìn Thương Hạc Vũ đang bóp chân cho mình, sau khi ta trở về hắn đã gầy đi rất nhiều.

 

"Chúng ta hòa ly đi."

 

Hắn cũng không ngẩng đầu lên: "Ừ, sợ là không được.”

 

"Không phải đã nói, chỉ cần ta chủ động đề nghị hòa ly thì chàng sẽ --"

 

“Đó là có thời hạn." Thương Hạc Vũ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ta vẫn dịu dàng thâm tình: “Đã nói thành thân nửa năm, nàng đề nghị hòa ly ta đồng ý. Nhưng chúng ta đã thành thân hơn hai năm, quá thời hạn thì không tính nữa."

 

“Đó là vì ta phải xuất chinh.”

 

“Vậy ta mặc kệ." Hắn hiếm khi nổi giận: “Dù sao ta sống là người Hoắc gia các nàng, c.h.ế.t là quỷ Hoắc gia các nàng.”

 

Ta nắm lấy cổ tay Thương Hạc Vũ, nghiêm túc nhìn hắn: "Hai năm qua chàng chịu đựng lo lắng sợ hãi vẫn chưa đủ sao? Không phải lúc nào ta cũng có thể sống sót trở về, ta đã trải qua rồi, ta cũng đã thấy nhiều người chờ đợi."

 

Chính là bởi vì đã trải qua, đã tận mắt chứng kiến, cho nên ta mới không muốn thành thân, không muốn để cho người yêu ta, ta yêu phải chịu khổ.

 

“Thì ra A Mãn đau lòng cho ta." Hắn nói với giọng vui vẻ: "Ta còn tưởng A Mãn không thích ta chứ."

 

Ta: "...”

 

Ta: "Ta không thích chàng.”

 

"Xạo." Hắn bình tĩnh: "Ánh mắt của một người thích một người sẽ không nói dối, đừng nghĩ đến việc lừa ta."

 

"Hơn nữa ta nghe A Phi nói nàng luôn mang theo thư nhà ta gửi cho nàng bên mình, khi ở bên ngoài không ngủ được thì luôn lấy ra đọc đi đọc lại dưới ánh trăng."

 

Mặt ta không chút thay đổi: "A Phi là kẻ ngốc, hắn ta nói mà chàng cũng tin sao?”

 

“Cha cũng nói lúc có người mang thư tới, A Mãn luôn xông lên đầu tiên.”

 

“Ông ấy cũng là một kẻ ngốc, lời ông ấy nói cũng không thể tin.”

 

“Vậy tại sao lại gọi tên ta trong mơ?”

 

"Ta không phải, ta không có, họ nói bậy."

 

"A Mãn." Khóe miệng hắn mỉm cười: "Mọi thứ trong cuộc sống đều có cái giá của nó. Ta phải chấp nhận lo lắng, thậm chí là sinh ly tử biệt nếu ta muốn A Mãn làm vợ ta."

 

"Đối với ta, việc được ở bên nàng mới là điều quan trọng hơn cả giá phải trả."

 

"Vậy theo như chàng nói, ta được chàng làm phu quân của ta, ta phải trả giá bao nhiêu đây?" Ta hỏi.

 

Hắn nghĩ nghĩ: "Ngày đêm nhớ nhung ta?”

 

"Không đứng đắn."

 

 

Loading...