Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH Ý TRÀN ĐẦY - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-11-23 04:51:28
Lượt xem: 33

Ôi mẹ ơi.

 

Nam nhân này có thể đừng tủi thân đẹp đến vậy không, chân này của ta thật sự không đứng vững nổi nữa rồi. 

 

“Vậy, vậy gọi là gì, phu quân ư?” 

 

Hắn mỉm cười, đôi mắt bỗng sáng lên: "Nương tử thật tốt với ta.” 

 

Được rồi, được rồi.

 

Ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt. 

 

Ta miệng đắng lưỡi khô, cứng ngắc quay người lại: "Ngủ đi ngủ đi, ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất là được.”

 

“A Mãn, chúng ta là phu thê. Phu thê đương nhiên phải ngủ chung giường.”

 

“Không, không tốt đâu.” Cái lợi này quá lớn ta không dám chiếm đâu. 

 

Hắn cách ta rất gần, mùi thơm quyến rũ trên người hắn khiến ta bị cuốn vào sự cám dỗ của hắn. 

 

Hắn nâng mặt ta lên, khiến ta phải đối mặt với trái tim đang nóng bừng của mình. 

 

“A Mãn, ta có đẹp không?” 

 

“Đẹp lắm.”

 

“Ta và hoa khôi Dao Tiên Cư, ai đẹp hơn?”

 

Ta đột nhiên tỉnh táo lại một chút, nghiêm túc ôm lấy cánh tay hắn: "Ngươi không cần so sánh với bất kỳ kẻ nào, ngươi chính là tốt nhất. Nếu chúng ta đã thành thân, ta tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với ngươi.”

 

Hắn hài lòng hôn lên khóe miệng ta: "A Mãn thật tốt.”

 

Giọng hắn lại thấp hơn một chút: "Sao A Mãn lại nuốt nước miếng, có phải vì khát không? Nhịp tim của A Mãn thật nhanh, có phải vì ta không?”

 

“A Mãn, A Mãn.” Hắn ghé sát vào tai ta tiếp tục cám dỗ: "Ta là của nàng.” 

 

Ta nắm chặt lý trí sắp sụp đổ: "Ta sợ lại làm ngươi bị thương.” 

 

Hắn cười kéo thắt lưng ta xuống, hôn nhẹ vào cổ ta: "A Mãn quả là, tri kỷ quá.” 

 

09.

 

Thương Hạc Vũ mới tri kỷ.

 

Một đêm gọi nước ba lần.

 

(Uống nước ban đêm ở cổ đại là ứ ừ đó)

 

Lần nào cũng là hắn tự làm. 

 

Ta vốn tự phụ cơ thể mình khỏe mạnh, không ngờ lại bị hắn dạy cho một bài học.

 

“Sao A Mãn lại uống thuốc? Có phải không khỏe không?” 

 

Ta đặt chén sứ xuống, lắc đầu: "Canh tránh thai. Dù sao nửa năm sau chúng ta sẽ hòa ly, nếu lỡ có con thì nhiều phiền phức lắm.”

 

Hắn im lặng đút cho ta một viên mứt hoa quả, lại hỏi ta ngày về ngoại cần chuẩn bị những gì.

 

Đợi đến buổi tối, hắn lại lấy sắc đẹp để cám dỗ ta. 

 

Trong lúc tình mê ý loạn, ta lại phát hiện trên tay hắn có một đồ vật chưa thấy bao giờ.

 

“Đây là ruột cừu.” (áo mưa tự chế thời xưa…)

 

“Canh tránh thai có hại cho sức khỏe, uống nhiều không tốt.” 

 

Mặt ta đỏ bừng, lắp bắp mãi mới nói ra một câu hoàn chỉnh: "Cũng, cũng có thể chia phòng ngủ.”

 

“Chia phòng ngủ?" Thương Hạc Vũ cởi hết áo dài, cơ thể trắng như tuyết in dấu đỏ, khiến người ta nóng máu: "A Mãn chắc chắn muốn ngủ riêng sao?” 

 

Ta thừa nhận.

 

Ta thật sự háo sắc. 

 

Cái phòng này thực sự không chia được chút nào.

 

Hắn như nhìn thấu tâm tư ta, cười ôm ta vào lòng: "A Mãn yên tâm, chuyện nàng không muốn xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-y-tran-day/chuong-4.html.]

 

10.

 

Thương Hạc Vũ chính là một yêu tinh hấp hồn đoạt phách.

 

Ngày về nhà ngoại đó, so với tinh thần toả sáng của hắn, ta mới càng giống người túng dục quá độ kia.

 

Hắn vào nhà chúng ta như biến thành một người khác, sáng sủa ngây ngô nâng cốc nói chuyện vui vẻ cùng cha ta, nghe cha ta thao thao bất tuyệt kể chuyện cũ thú vị của ta.

 

Mẹ ta hiếm thấy không quản cha ta uống rượu, chỉ bảo ta kiềm chế một chút. Bà nói cơ thể người đọc sách đều yếu đuối, càng đừng nói đến cơ thể mỏng manh của Thương Hạc Vũ, đừng giày vò người ta mệt mỏi sinh bệnh. 

 

Hừ, cơ thể mỏng manh.

 

Ta nhếch khóe miệng cay đắng, nghĩ thầm rốt cuộc là ai giày vò ai sinh bệnh.

 

Nhưng ta cũng có trách nhiệm.

 

Nếu ta có thể có một chút sức kháng cự với hắn, chắc chắn không phải lúc nào cũng như lửa gặp rơm như vậy.

 

Khi về ngoại, Thương Hạc Vũ hiếm hoi ăn mặc chỉnh tề, không còn mặc những bộ quần áo động một chút là lộ cảnh xuân nữa.

 

Khi hắn trở nên bình thường như vậy, ta nhận ra mình cũng không hoàn toàn không thể giữ được lý trí.

 

Ta đang suy nghĩ miên man, Thương Hạc Vũ mang một cái hộp gỗ đi tới bên cạnh ta ngồi xuống, rút cuốn sách trong tay ta ra.

 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

“Cái này cho nàng.”

 

Ta mở chiếc hộp dưới ánh mắt ra hiệu của hắn.

 

Bên trong chứa mấy cái chìa khóa, một con dấu còn có một chồng giấy thật dày.

 

"Đây là chìa khóa nhà kho, đây là con dấu của ta, những thứ này đều là giấy tờ đất, giấy tờ nhà, ngân phiếu, còn có mấy cửa hàng, sổ sách các loại..."

 

Cạch --

 

Ta đóng nắp lại, đẩy cái hộp bỏng tay trở lại tay Thương Hạc Vũ.

 

"Cho ta làm gì?"

 

“Từ đời này sang đời khác nhà chúng ta đều do phu nhân quản lý, tài sản kiếm được đều phải giao cho phu nhân, A Mạn không cần phải gánh nặng."

 

Ta lắc đầu như trống bỏi: "Không được, ngươi mới quen ta vài ngày đã giao cả gia sản và sinh mạng ra. Hơn nữa, cuối cùng chúng ta cũng phải hòa ly, cần gì phải làm như vậy."

 

Hắn lại đẩy cái hộp qua: "Chỉ cần chúng ta còn là phu thê một ngày, tài sản và tính mạng của ta đều phải giao cho A Mãn.”

 

"Tại sao?"

 

"Bởi vì nàng là nàng, bởi vì ta thích nàng."

 

“A Mãn luôn không tin ta thích nàng. Nhưng tình cảm chính là như vậy, thường ngay trong nháy mắt đó, tình cảm xa lạ nuốt chửng lý trí. Đối với ta mà nói, sau này mọi chuyện mọi vật trên thế gian cũng không bằng nửa phần của nàng.”

 

Vì lời tỏ tình bất ngờ của Thương Hạc, ta im lặng rất lâu mà không nói được gì.

 

"Vậy những gì đã nói trước đó, có còn tính không? Nửa năm nữa chúng ta sẽ hòa ly."

 

Vẻ mặt Thương Hạc Vũ không thay đổi: "Đó là đương nhiên. Nếu nửa năm sau A Mãn chủ động nhắc chuyện hòa ly, ta tuyệt đối sẽ không nói gì thêm, cũng sẽ không làm gì."

 

Thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh như thế, ta gật đầu: "Được, ta tin ngươi.”

 

11.

 

Khi kỳ cưới kết thúc, chúng ta lại bắt đầu tập trung vào lĩnh vực của mình.

 

Thao trường cách nội các không xa. Nếu ta đã nói sau khi thành thân sẽ đối xử tốt với Thương Hạc Vũ, chắc chắn phải đón hắn về nhà.

 

Dù sao, trước đây khi sống sót trở về từ chiến trường, việc nhìn thấy người thân đầu tiên luôn là làm người ta an tâm và thoải mái nhất.

 

Từ vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, ta thấy hắn cũng nghĩ như vậy.

 

Không hiểu sao Thương Hạc Vũ mặc quan phục có thêm vài phần lạnh lùng xa cách, thế nhưng nụ cười trên mặt quá mức dịu dàng, tựa như gió xuân thổi qua làm tuyết tan.

 

“Sao A Mãn còn cố ý tới đây.”

 

Ngoài miệng hắn nói như vậy, mười ngón tay tay hắn lại tự động nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

“Ta đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với chàng, đối xử tốt với chàng, nếu có điều kiện thì tất nhiên là muốn tới đón chàng về nhà.”

 

Loading...