TÌNH Ý TRÀN ĐẦY - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-23 11:49:30
Lượt xem: 48
03.
Ta không quên được biểu tình của thị vệ kia sau khi vào cửa, nhìn thấy dấu vết nửa che nửa đậy trên người Thương Hạc Vũ.
Không sao, ta hiểu ngươi.
Dù sao phản ứng đầu tiên của chúng ta đều giống nhau.
Khác biệt ở chỗ, những dấu vết chấn động này là do ta tạo ra.
Ta cũng đã nhắc nhở Thương Hạc Vũ mặc quần áo cho ngay ngắn vài lần.
Hắn lại bỏ mặc chuyện này, ngại quần áo mặc qua một ngày bẩn, không muốn mặc đàng hoàng, cứ muốn bình tĩnh tự nhiên quyến rũ người ta mà không hay biết.
“Đến đây, ký tên đồng ý.”
Ta nghiêng đầu lại gần, cẩn thận nhìn từng chữ trên đó.
Chữ không nhiều lắm, ghép lại với nhau cực kỳ bùng nổ: Doanh Châu Hoắc Tam tự nguyện gả cho Thương Hạc Vũ làm vợ.
“Đây là?”
“Sợ có người nào đó ra ngoài sẽ quỵt nợ.”
Ta cúi đầu, ở đây chỉ có tổng cộng ba người, cần gì cố ý nói “người nào đó”.
Hắn liếc ta một cái: "Chờ chúng ta gặp phụ mẫu rồi chuẩn bị hôn thư, dù sao chuyện hôn nhân đại sự không thể qua loa. Tuy rằng ta chỉ cần một danh phận, nhưng danh phận này cũng phải danh chính ngôn thuận. Tam thư lục lễ, không được thiếu cái nào.”
(*) “Tam thư lục lễ” chính là lễ nghi của người xưa trong việc cử hành hôn lễ truyền thống. Bất kể là hoàng gia hiển quý hay là người dân áo vải đều phải chiểu theo phép tắc ấy khi đối đãi với sự kiện trọng đại của cả đời người.
Thị vệ phía sau vừa vào nghe thấy lời này, ho nửa đời không chết, bị một ánh mắt của Thương Hạc Vũ làm cho nghẹn đến tím mặt.
“Hay là để hắn ho thêm vài tiếng nữa? Ta thấy hắn sắp ngất rồi.”
Thương Hạc Vũ đưa ánh mắt trở lại người ta: "Ký tên xong chưa?”
“Vậy thì nói rõ nhé, thành thân nửa năm rồi chúng ta sẽ hòa ly. Trong khoảng thời gian này ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, đối xử tốt với ngươi. Trước và sau khi tách ra, ngươi đều không được nhắm vào nhà ta, càng không được để ta bị người ái mộ ngươi nuốt sống.”
Ta là một võ tướng, đã chứng kiến quá nhiều cái c.h.ế.t bất ngờ, cũng biết người bị bỏ lại kia sẽ trải qua cuộc sống như thế nào.
Ta không thể tránh khỏi cái c.h.ế.t đến bất ngờ, chỉ có thể hết sức tránh kết duyên với người khác.
Hắn nắm lấy tay ta, ấn ngón cái của ta vào mực, in chặt lên tên ta.
“Ừ, hòa ly.”
Hắn cẩn thận gấp gọn tờ giấy, để sát vào tim mà cất giữ, giọng điệu dịu dàng hơn nhiều: "Thành hôn trước đã rồi tính tiếp.”
04.
Ta mơ mơ màng màng rời khỏi Dao Tiên Cư.
Ta không thể hiểu nổi tại sao khi mở mắt ra, hoa khôi dáng người tinh tế, bộ dáng diễm lệ tối qua lại đột nhiên trở thành Thương Hạc Vũ.
Ta bảo A Phi đi điều tra, A Phi cũng sợ không nhẹ.
Hắn ta chạy đôn chạy đáo để tra cho rõ ràng.
Tra xét một hồi lâu, A Phi còn chưa trở về mà Thương Hạc Vũ đã đến.
Hắn còn chưa xuống xe ngựa, người qua đường đã nhận ra xe ngựa Thương gia, bắt đầu hò hét vây xem.
Những người bán hàng rong có đầu óc đều nhanh chóng lôi hà bao, khăn tay ra dạo quanh các cô nương đang vây xem.
Nghe A Cường miêu tả sinh động như thật, hai chân ta không tự chủ được nhũn ra.
Cũng không cần gấp gáp như vậy chứ.
Ta vội vàng chạy tới phòng khách, lại nghe thấy cha mẹ đang xác nhận đi xác nhận lại với Trung bá.
“Ngươi chắc chắn đối phương tới để cầu hôn, không phải tới gây sự chứ?”
“Khách quý quả thật đến cầu hôn, còn mang cả bà mối tới.”
Cha ta lập tức cảnh giác: "Chẳng lẽ mấy lão già kia còn nhung nhớ nương tử nhà ta!”
Trung bá: "...”
Mẹ ta vỗ một cái vào cái gáy hơi bạc của ông ấy: "Câm miệng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-y-tran-day/chuong-2.html.]
Trung bá: "Khách quý nói là tới cầu hôn đại cô nương.”
Cha ta: "Đại cô nương nhà chúng ta ở đâu ra vậy?”
Trung bá: "...”
Trung bá: "Đại cô nương đã cập kê năm năm rồi.”
Mẹ ta lại thưởng cho cha ta một cái tát: "Ngươi chắc chắn người kia biết Hoắc Tam là cô nương chứ? Đừng để tiểu cô nương nhà nào lại bị con nhóc Hoắc Tam lừa nữa.”
Từ nhỏ ta đã mặc nam trang cho tiện, mẹ ta nói hiểu lầm cũng thường xuyên phát sinh.
Trung bá: "Không phải, thực sự là Hoắc Tam cô nương.”
Mẹ ta liên tục lấy làm lạ, lập tức bảo Trung bá mời người vào.
05.
Không khí trong phòng khách quá mức vi diệu.
Ba người nhà ta ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Hầu hết thời gian vẫn là hai vợ chồng họ nghi ngờ nhìn ta.
Cha mẹ ta nghĩ nát óc cũng không thể nngờ người đến cửa cầu hôn lại là Thương Hạc Vũ.
Ta vốn tưởng rằng Thương Hạc Vũ sẽ phần nào đó ra vẻ quan trường tới gặp cha mẹ ta.
Ai ngờ hắn chẳng những không kiêu ngạo, hành vi cử chỉ kia đều không khác gì tiểu tử lần đầu đến gặp trưởng bối.
“Tại hạ Thương Hạc Vũ, người Kỳ Châu, năm nay hai mươi ba, hiện đang giữ chức thủ phụ nội các. Trong nhà có hàng ngàn mẫu ruộng, hai tòa trạch viện, ba gian nhà kho. Cha mẹ trong nhà mất sớm, cho nên hôm nay tại hạ tự mình dẫn bà mối đặc biệt tới cầu hôn Hoắc Tam cô nương.”
Mẹ ta giơ tay ngăn bà mối đang định lên tiếng: "Từ khi sinh ra đến bây giờ, con ta chỉ ở kinh thành có nửa tháng, Thương đại nhân chắc chắn không nhận lầm người chứ?"
Thương Hạc Vũ nghe vậy, quay đầu nhìn ta, lại ta quay ngoắt đầu ngắm hoa văn trên cửa sổ chứ không nhìn hắn.
Hắn thở dài: "Ta tự biết mình kém cỏi, quả là không xứng với Hoắc cô nương.”
Hả?
Hắn đang phát biểu gì vậy.
Cơ thể ta thoáng căng lên, không bất ngờ thấy ánh mắt thương hại của mọi người dành cho hắn.
Hắn cúi thấp đầu, giữa lông mày có chút u buồn: "Nhưng tấm lòng chân thành của ta đã dành cho Hoắc cô nương, rõ ràng Hoắc cô nương cũng đã bằng lòng nguyện cùng ta kết thành trăm năm hạnh phúc. Giờ đây, tất cả đều không còn giá trị sao?”
Lời nói của hắn như một tiếng sấm.
Mọi người nhìn ta với ánh mắt đầy dò xét.
Đối diện với đôi mắt đỏ hoe của hắn, đầu óc ta bỗng chốc trống rỗng.
Chính là cái loại cảm giác muốn đi báo quan, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Mẹ ta coi như vẫn giữ được chút lý trí: "Thương đại nhân có chứng cớ không?”
Thương Hạc Vũ cẩn thận lấy một tờ giấy trong n.g.ự.c ra, như thể đang cầm một bảo vật quý giá.
Mẹ ta thấy vậy cũng cẩn thận nhận lấy, mở ra nhìn chữ viết trên đó, sắc mặt lập tức tái mét.
Cha ta cũng ghé đầu lại: "Ha ha, đúng là chữ viết gà bới của con ta.”
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Thương Hạc Vũ nhìn ta không nói gì, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại đáng thương.
"Nương…" Ta thật sự không chịu nổi ánh mắt của hắn, bỗng bật dậy đứng bên cạnh hắn: "Con và hắn... Thật lòng yêu nhau, mong cha nương thành toàn."
“Vậy sao con không nói sớm?”
Ta cũng muốn nói sớm mà, nhưng không ngờ Thương Hạc Vũ lại sốt ruột như vậy.
Việc này mới xảy ra sáng nay, chiều đã có người đến, ta còn có thể nói sớm hơn thế nào?
“Hoắc phu nhân đừng trách nàng, là ta quá nóng vội, không nói gì với Hoắc Tam mà tự ý đến bái kiến hai vị.”
Cha mẹ nhìn hắn, lại nhìn ta, nụ cười trên mặt bỗng trở nên rạng rỡ.
Bọn họ nhiệt tình lôi kéo hắn nói về hôn sự.