Tinh thông yêu đương qua mạng - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-02-04 12:06:34
Lượt xem: 26
Sáng sớm hôm sau, Lạc Minh Thượng xuất hiện đúng giờ trước cửa nhà tôi.
Trong tay mang theo bữa sáng.
Anh tràn đầy dương quang chói lọi, lấy hành lý từ tay tôi.
“Về một căn nhà khác với anh nào, Lộc Lộc.”
“Được, Lạc Minh Thượng.”
Lúc ngồi trên máy bay, trái tim tôi vô cùng kích động.
Mặc dù đã từng tới thành phố Z xem thi đấu.
Nhưng lần này ý nghĩa hoàn toàn khác.
Tôi là người trong câu lạc bộ đi xem trận đấu.
Cảm giác đi cửa sau không nên quá sảng khoái.
Lomin cầm bảng công việc đưa tôi lên hàng đầu.
Màn hình lớn không ngừng quay đến Lạc Minh Thượng.
Tôi cũng bị dính vào.
Tôi chào camera.
Lạc Minh Thượng rất chủ động nắm tay tôi giơ lên trước máy quay.
Tuyên bố chủ quyền.
Trong nháy mắt trên sân vang lên tiếng thét chói tai.
May mà đã đeo khẩu trang và mũ, nếu không ngày mai tôi sẽ bị lột sạch áo khoác mất.
Bảy giờ, trận đấu bắt đầu.
GH giành chiến thắng ván đầu tiên của trận BO7 chỉ trong 16 phút.
Thu Vũ Miên Miên
Ván thứ hai giảm xuống 13 phút.
Nhưng ba ván tiếp theo đều bị YN lấy được.
Trong chớp mắt, YN đã có cơ hội kết thúc trận đấu ở điểm số quyết định.
Điều này khiến tôi nhớ lại năm đó GH bị lội ngược dòng 3-4, đó cũng là lúc Lạc Minh Thượng giải nghệ.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Minh Thượng.
“Sẽ thắng.”
Lạc Minh Thượng gật đầu: “Ừm.”
Sắc mặt lại có chút căng thẳng.
Ván tiếp theo, GH lấy ra tuyệt kỹ, lấy tốc độ nhanh nhất lấy được ưu thế thắng ván tiếp theo.
Điều này làm cho tôi nhớ tới Lan Lăng Vương của Lạc Minh Thượng liều mạng trên sân thi đấu năm đó.
Tỉ số 5-0 bất lực. không thể cứu vãn
Quyết đấu đỉnh cao, người đi rừng của GH đã sử dụng Cung Bản Vũ Tàng với KDA 8/3, thành công giành chiến thắng.
Trở thành MVP năm nay.
GH đoạt giải quán quân, các tuyển thủ trên sân khấu hào hứng chạy về phía cúp Ngân Long.
Cảm thấy cảm xúc của Lạc Minh Thượng không đúng.
Tôi dựa vào vai anh.
“Đừng buồn, em sẽ ở bên anh.”
“Cựu binh không bao giờ lụi tàn, chỉ truyền lại ngọn lửa cho thế hệ sau, quán quân nối tiếp quán quân, mọi chuyện như vậy, chẳng có gì đáng buồn cả, nơi cao đó, anh đã từng đặt chân đến, nhưng hiện giờ anh lại có những mục tiêu quan trọng hơn cần đạt được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-thong-yeu-duong-qua-mang/chuong-15.html.]
“Mục tiêu gì?”
Vừa dứt lời, Lạc Minh Thượng lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra.
Quỳ một gối xuống trước mặt tôi.
Cơn mưa pháo hoa vàng không ngừng rơi xuống.
Dường như đang cổ vũ cho lời cầu hôn đã được lên kế hoạch từ lâu này.
“Đây là chiếc nhẫn lần đầu tiên anh đạt giải quán quân, rời khỏi sân đấu được ba năm, trận đấu ba năm trước kia không tắm trong cơn mưa vàng, hôm nay em đứng cùng anh đứng dưới cơn mưa vàng, trong lòng anh đã không còn nuối tiếc gì nữa.”
“Cầu hôn lúc này chỉ là suy nghĩ vội vã trong lòng anh. Anh không thể đoạt giải quán quân, không có cách nào tuyên bố với toàn thế giới rằng anh yêu em dưới cơn mưa vàng, chỉ có thể mượn gió đông của đồng đội. Lộc Lộc, anh không phải loại lừa em mang đi, hôm đó anh đến thành phố S đã mang theo chiếc nhẫn này. Anh muốn cưới em không phải ý nghĩ bất chợt tới, mà là gom góp lại ba tháng, anh yêu em, Lộc Lộc, em không đồng ý cũng được, chỉ cần nghe theo trái tim mình là được.”
Nói xong, trong tiếng hoan hô của mọi người, Lạc Minh Thượng kéo tay tôi chạy ra khỏi hội trường.
Trong tiếng hoan hô ồn ào.
Ở bên ngoài, Lạc Minh Thượng lại quỳ một gối xuống.
“Em chấp nhận lời cầu hôn của anh chứ?”
Tôi hơi chần chừ.
Lạc Minh Thượng mất mát thu hồi nhẫn.
“Không sao, lần sau anh sẽ cầu hôn lại.”
Tôi đưa tay cho anh.
Đôi mắt người trước mắt sáng ngời lên lần nữa.
Quỳ gối xuống lần nữa, rồi đeo nhẫn cho tôi.
Chiếc nhẫn lớn hơn một vòng.
Lạc Minh Thượng cầm tay tôi: “Chẳng qua cảm thấy cái này có ý nghĩa kỷ niệm nên muốn lấy cái này cầu hôn, không phải qua loa, lát nữa anh sẽ mua cho em một chiếc hợp với em hơn.”
Nói rồi Lạc Minh Thượng kéo tôi đi.
“Đã hơn mười một giờ, cửa hàng đã đóng cửa rồi.”
“Vậy thì ngày mai đi.”
“Được.”
Lạc Minh Thượng đưa tôi về biệt thự của anh.
Vừa về đến nhà, anh không thể chờ đợi được dục vọng bộc phát.
Một tay ôm lấy tôi, tay kia ôm mặt tôi, đòi hôn.
Răng môi va nhau, khi ám muội rất gần, Lạc Minh Thượng đột nhiên ngừng lại.
Anh hỏi: “Được không em?”
Tôi phát điên mất.
Không cần phải lịch sự thế đâu.
“Anh thấy sao?”
Lạc Minh Thượng nở nụ cười: “Được, vậy hôm nay chúng ta thực hành những gì em viết trong sách một chút.”
Nghe vậy, tôi lập tức tỉnh táo lại.
“Đừng, em không được, buông ra đi.”
Nhưng dù cho tôi xô đẩy thế nào, Lạc Minh Thượng cũng đứng bất động như núi.
Tôi lặng lẽ thắp một ngọn nến cho bản thân, tôi tiêu đời rồi.
Đêm đó tôi còn nát hơn Tiểu Kiều 0/11.
Mối thù “Đánh tơi bời” rốt cuộc vẫn chưa báo thù thành công.
Hoàn thành