Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Thâm Thua Tháng Năm - 6

Cập nhật lúc: 2024-11-24 04:53:19
Lượt xem: 1,079

10 

 

Tôi chưa từng thấy một Trần Tiêu Nhiên sa sút như vậy, xa lạ đến mức khiến tôi lạnh lòng. 

 

“Tôi không đồng ý.” Tôi nói từng chữ một, rõ ràng và dứt khoát. 

 

Không đồng ý quay lại, cũng không đồng ý từ bỏ. 

 

Anh ta thở dài nặng nề, đứng thẳng, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đỏ hoe. 

 

“Dạo gần đây tôi hay nhớ đến thời còn ở trường y.” 

 

“Em luôn chờ tôi, dù khuya đến đâu cũng giúp tôi hoàn thành thí nghiệm của mình. Mọi người đều nói chúng ta là một cặp trời sinh.” 

 

“Ngay cả bố mẹ tôi cũng rất quý em, họ đã xem em là con dâu từ lâu. Còn với cô ấy… đến giờ họ vẫn không chấp nhận, họ giận tôi, hỏi tôi tại sao lại như vậy?” 

 

Anh ta cười cay đắng: 

 

“Tôi nào không muốn xuất chúng? Nhưng hiện thực quá tàn khốc, tôi có cố gắng đến mấy cũng vô ích, thậm chí cơ hội cũng không bằng em.” 

 

Anh ta nhắc lại ngày đầu tiên vào viện, anh ta được nhận vào một khoa hot, cứ nghĩ rằng sẽ tạo nên thành tựu to lớn. 

 

“Nhưng những ca phẫu thuật của em quá xuất sắc, ngay cả tôi xem còn phải tự thấy thẹn.” 

 

“Tôi luôn muốn một ngày nào đó có thể rạng danh, để em cảm nhận rằng tôi cũng mạnh mẽ đến đáng sợ, nhưng mãi vẫn thiếu cơ hội.” 

 

Còn tôi, cũng từng nghĩ đến những ngày trước đây. 

 

Hồi còn đi học, anh ta sống rất tằn tiện, nhưng không bao giờ quên tặng quà cho tôi vào các dịp lễ, dù thẻ ăn còn lại chẳng bao nhiêu, vẫn dẫn tôi đi ăn khuya. 

 

Nhìn anh ta trước mặt, tôi chỉ thấy chua xót. 

 

“Trần Tiêu Nhiên, tôi chưa bao giờ xem anh là đối thủ. Trước đây tôi cần tình yêu của anh, còn bây giờ, anh chẳng còn gì để cho tôi nữa.” 

 

11 

 

Thông báo dự án cuối cùng cũng yên ổn qua được ba ngày. 

 

Sau đó, viện tổ chức buổi hội thảo toàn viện, viện trưởng phát biểu với hàm ý sâu xa: 

 

“Có một số bác sĩ quá tham vọng, việc của mình chưa rõ ràng đã vội cạnh tranh với đồng nghiệp. Bệnh viện không phải nơi đấu đá, không cần những chiêu trò mưu mô.” 

 

Dù ông không nhìn Trần Tiêu Nhiên, nhưng tôi liếc qua cũng thấy anh ta cúi gằm mặt. 

 

Trưởng khoa ngồi bên cạnh liếc tôi, mấp máy môi nói: 

 

“Coi như anh ta tự chuốc lấy thất bại.” 

 

Sau khi hoàn thành hồ sơ dự án, kế hoạch ra nước ngoài của tôi cũng được lên lịch. 

 

Tôi xin vài ngày nghỉ phép, định bụng nghỉ ngơi thật tốt. 

 

Hôm đó, tôi không từ chối được, đành đồng ý lời mời đến nhà ăn cơm của bố. 

 

Tôi vốn định gọi đồ ăn, nhưng khi ông đến, tay xách nách mang đầy túi lớn túi nhỏ, trông rất hào hứng. 

 

Tôi chỉ còn cách nhường bếp cho ông trổ tài, nhìn ông vừa rửa vừa thái, bảo sẽ nấu lẩu cùng tôi. 

 

Vừa bưng nồi ra bàn, ngoài cửa đã vang lên tiếng động. 

 

Bố tôi vẫn cúi đầu thái thịt, nói: 

 

“Chắc là hải sản bố đặt về. Con gái, ra mở cửa đi.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-tham-thua-thang-nam/6.html.]

Tôi chỉ đành gắng gượng đi ra mở cửa. 

 

Ngoài cửa, Trần Tiêu Nhiên đứng đó, cùng với bố mẹ anh ta. 

 

Vừa thấy tôi, bố mẹ anh ta cười rạng rỡ, tiến thẳng vào trong. 

 

“Tiểu Hà à, chúng tôi đến đây khám bệnh, không có ý gì khác, chỉ tiện đường ghé thăm cháu.” 

 

Tôi đứng chặn không được, mà mời vào cũng không xong, đúng lúc bố tôi từ bếp bước ra. 

 

Trần Tiêu Nhiên sững người tại chỗ: 

 

“Viện… viện trưởng?” 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

12 

 

Đây có lẽ là bữa lẩu khó xử nhất tôi từng ăn. 

 

Bố mẹ của Trần Tiêu Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, từ lúc biết viện trưởng là bố tôi, họ chẳng khác nào phụ huynh đi gặp giáo viên của con. 

 

Họ cười gượng hỏi tôi: 

 

“Sao cháu không nhắc gì trước? Biết sớm chúng tôi cũng đến thăm hỏi rồi.” 

 

Tôi chỉ cười nhạt, không muốn giải thích thêm. 

 

Ngược lại, bố tôi, người từng trải, lại rất khéo léo đón lời: 

 

“Mẹ con bé mất, tôi cũng có phần trách nhiệm. Con bé vẫn có chút oán trách tôi, bình thường không thích tiếp xúc với tôi lắm. Lần này tôi phải thuyết phục mãi mới đồng ý cùng ăn bữa cơm.” 

 

Năm xưa, mẹ tôi gặp biến chứng sau phẫu thuật, giai đoạn hậu phẫu bị nhiễm trùng nặng, còn bố tôi lại bận rộn với người phụ nữ bên ngoài. 

 

Dù sau này, khi lớn tuổi, ông hối hận khôn nguôi, dứt khoát cắt đứt với những mối quan hệ cũ, nhưng tôi chưa bao giờ vượt qua được nỗi đau này. 

 

Chuyện đó, tôi chưa từng kể với bất kỳ ai. 

 

Có vẻ như Trần Tiêu Nhiên đã hiểu lầm, từ lúc bước vào anh ta giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giờ thì bỗng lên tiếng: 

 

“Hà Yên chắc là muốn tránh điều tiếng, ai mà biết được thì sao?” 

 

Tôi liếc nhìn anh ta, bố tôi cười tiếp lời: 

 

“Con gái tôi giống tôi ở điểm đó, tính cách rất cứng đầu, việc gì cũng dựa vào bản thân. Hồi trước tôi thấy CV của con bé mà ngạc nhiên, lúc đó nó nhất quyết không chịu đến làm ở đây.” 

 

Trần Tiêu Nhiên nhếch môi, lông mày nhíu chặt. 

 

Trước đây tôi từ chối, nhưng anh ta vẫn khăng khăng nộp CV giúp tôi. 

 

Anh ta từng nói rằng làm bác sĩ thì bận rộn, không có thời gian hẹn hò, nếu cùng làm chung bệnh viện ít nhất cũng có thể gặp nhau thường xuyên hơn. 

 

Giờ đây, chắc anh ta hối hận đến ruột gan. 

 

Bố mẹ Trần Tiêu Nhiên nói: 

 

“Cả hai đứa vừa là bạn học, lại…” 

 

Có lẽ họ định nói đến mối quan hệ giữa chúng tôi, nhưng câu nói đột ngột dừng lại, đổi sang chủ đề khác: 

 

“Lại là đồng nghiệp, sau này vẫn cần viện trưởng giúp đỡ thêm.” 

 

Bố tôi cười: 

 

“Bác sĩ Trần sắp kết hôn rồi đúng không? Nghe nói là với một cô y tá?” 

 

Tôi phải nể ông vì khả năng "đụng đâu trúng đó" của mình. 

Loading...