Tỉnh táo - Nguyện truyện 2.2・Tiểu hoàng đế (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-01 09:30:29
Lượt xem: 462
4
“Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương điện hạ hình như đã yêu một nữ nhân.” Mật thám quỳ trên mặt đất, báo tin tức cho ta.
Ta choáng váng.
“Cái gì?” Ta nghe thấy mình hỏi.
Đường huynh, hắn... yêu một nữ nhân?
Sao thế được? Không phải hắn không gần nữ sắc sao?
Nhiếp Chính Vương trong sạch đoan chính, như núi ngọc phủ đầy tuyết, là người trong mộng vô vàn quý nữ trong kinh thành, nhưng lại là kẻ vô dục vô tình nhất. Làm sao có thể đột nhiên yêu một nữ nhân?
“Điều tra rõ,” Chiếc áo rộng che đi sự run rẩy trên đầu ngón tay ta, còn ta phải dùng tay kia che lại mới có thể kìm nén nó.
Mật thám nhận lệnh, biến mất.
Ta nhìn bức tranh bị vô tình vấy bẩn bởi những giọt mực, nhắm mắt, lòng như thắt lại.
Làm sao chuyện này có thể?
Vì lòng riêng của ta, huynh ấy đã gặp được người trong lòng.
Thật nực cười.
5
Ta chưa bao giờ nghĩ tới, lần duy nhất ta và Hoàng thúc đồng lòng là về việc g..iết nữ nhân của đường huynh.
Người được cử đi đón Nhiếp Chính Vương về kinh nói rằng Nhiếp Chính Vương dường như không có nhiều tình cảm với nữ nhân này, đưa cho ả ngàn lạng vàng, đoạn tuyệt.
Nhưng, đường huynh chưa bao giờ là kẻ bạc tình quả nghĩa, sao ta có thể tin tưởng thứ vô tình bày bên ngoài của huynh ấy được?
Có đúng không?
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hoàng thúc rất xem trọng thanh danh, sẽ không phái quá nhiều người đi ám sát một nữ nhân vô tội đó. Nhiều người dễ sinh chuyện. Làm sao Hoàng thúc lại có thể để cho hình tượng đức hạnh mà ông đã dày công xây dựng bị phá hủy chỉ vì một vụ ám sát?
Nếu Nhiếp Chính Vương có ý bảo vệ, người do Hoàng thúc phái tới hẳn sẽ không thể thành công. Nhưng không thành vấn đề, chuyện này ta sẽ cùng Hoàng thúc liên thủ. Một khó địch nhiều, ta sẽ không giữ mạng nữ nhân đó.
Khi ta nhìn thấy người của mình g..iết c..hết một số ám vệ của Nhiếp Chính Vương bên ngoài ngôi nhà đó, ta biết mình đã thắng cược. Mọi chuyện xong xuôi, ta bước vào nhà, nhìn kỹ hơn khuôn mặt của nữ nhân có thể khiến đường huynh ta phải lòng.
Chỉ có có vậy thôi.
Ta thờ ơ quay người rồi bước ra ngoài.
"Ném vào đống người c..hết sau núi, xử lý sạch sẽ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-tao/nguyen-truyen-2-2tieu-hoang-de-end.html.]
6
Ta không ngờ rằng đường huynh sẽ thay đổi sau khi nữ nhân đó qua đời. Huynh ấy không còn nhìn thẳng vào ta, không còn nói chuyện phái trái với ta. Huynh ấy lạnh lùng xa cách gấp trăm lần trước đây.
Từ ánh mắt hiếm khi nhìn ta của đường hụyh, ta tìm thấy một cảm xúc mà mình sợ nhất.
Hận.
Đường huynh đã biết tất cả những suy nghĩ đen tối và bẩn thỉu của ta đối với mình. Huynh ấy không hề ghét bỏ hay khinh thường ta.
Chỉ có hận thù.
Lạnh nhạt hoang vu, chỉ còn lại hận thù.
Ta tự ngược mà phân tích ánh mắt đó, cố gắng tìm kiếm những cảm xúc lẻ tẻ khác ngoài hận thù trong đôi mắt thờ ơ đó.
Nhưng không. Không có nữa.
Ta chìm trong nỗi đau do sự ngược đãi mà bản thân gây ra mỗi ngày. Trong cơn bàng hoàng, ta nghĩ có lẽ bệnh của mình càng ngày càng nặng.
7
Mặt trời lặn màu như m..áu.
Khi đường huynh bước vào cung với thanh kiếm trên tay, ta biết, mọi thứ gần như đã kết thúc.
Ta chợt rất muốn nói chuyện với huynh ấy.
Đã bao lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện? Giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Lúc đầu ta cảm thấy đường huynh cũng giống như những người đó, chỉ coi ta như đồ vật, nói chuyện với ta chỉ để cho vui mà thôi. Sau này, những suy nghĩ thầm kín của ta về huynh ấy cũng dần lớn lên, để che giấu, ta đối đầu với huynh ấy. Cuối cùng, huynh ấy đối với ta chỉ còn hận, không còn gì để nói.
Mặt trời lặn nhuộm đỏ hết đại điện, đường huynh từng bước một đến gần ta. Ta nhìn huynh ấy mỉm cười.
Thấy không, cho dù đến g..iết ta, huynh ấy cũng giống ánh sáng, khác hoàn toàn với một người suốt đời sống trong bóng tối như ta.
"Đường huynh, ngươi biết không? Ánh mắt của ngươi thật sự không tốt lắm. Nữ nhân đó có gì tốt? Tại sao ngươi lại thích nàng?"
Ta mở miệng như nói chuyện phiếm, đáp lại là bước đi lạnh lùng của hắn.
Cũng được. C..hết trong tay huynh ấy, cũng coi như c..hết có ý nghĩa.
"Đường huynh, ta thực sự... quan tâm đến ngươi."
Ánh sáng trong cuộc đời ta, cầm theo kiếm, xuyên qua n.g.ự.c ta.
Đường huynh, kiếp sau đừng gặp kẻ bất thường như ta nữa nhé.
(--END--)