Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tỉnh táo - Ngoại truyện 1.1・An Túc

Cập nhật lúc: 2024-07-01 09:29:18
Lượt xem: 405

1

Ta được trưởng thôn đưa về khi mới sáu tuổi.

Mới vừa nãy, ta g..iết một con sói ốm yếu. Ta thọc một cành cây nhọn vào cổ họng nó, khi m..áu b.ắ.n tung tóe, ta nghĩ cuối cùng bữa tối hôm nay cũng đã đến.

Ta không biết phụ mẫu mình ở đâu. Từ khi có ký ức, ta đã ở một mình.

Thật là thần kì khi ta sống sót. Hàng ngày ngủ trên cây tránh rắn tấn công. Nếu may mắn bắt được chim muông thú rừng thì có thể no nê vài ngày. Ta cứ ngỡ cuộc sống sẽ tiếp tục như vậy cho đến ngày chui tọt trong bụng một con dã thú.

Tuy nhiên, khi ta g..iết con sói đó, một ông lão xuất hiện. Ta dựng hết gai ốc, sẵn sàng chống trả ngay khi người trước mặt có động tĩnh lạ. Nhưng ông lão chỉ đứng đó, rồi chậm rãi nói: "Nhóc con, con có bằng lòng đi cùng ta không?"

Mặc dù ta không thể hiểu ông lão nói gì, nhưng ta có thể cảm thấy rằng ông không có ý xấu. Thế là ta theo ông đến cái gọi là “nhà”.

Trong làng cũng có nhiều trẻ em trạc tuổi ta. Họ vây quanh ta, ồn ào bằng những từ mà ta không thể hiểu được. Nhưng khi ta nhìn họ, lại lộ vẻ nhút nhát, ta biết đó là sợ hãi, nhưng ta không hiểu sao họ lại sợ.

Bên ngoài đám đông, một tỷ tỷ đang đúng. Không giống như những người này, tỷ ấy chỉ lặng lẽ nhìn ta, không nói lời nào, cũng không sợ hãi, không hề thù địch, như thể chỉ đang bình tĩnh suy nghĩ điều gì đó.

Ta không thấy khó chịu với cái nhìn như vậy. Ít nhất, tỷ ấy không làm ta dựng gai ốc.

2

Thời gian trôi qua, ta dần dần hiểu được cuộc trò chuyện của họ. Ta bắt đầu hiểu ý nghĩa những gì họ đang nói.

Khi đi lấy nước như thường lệ, ta tình cờ gặp lũ trẻ nhà họ Triệu. Hắn đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên một nụ cười tinh quái: "Này, đây không phải là tên hoang dã không hiểu tiếng người đó sao?"

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Ta nhìn hắn vài giây, suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của hắn, có vẻ không phải lời hay ý đẹp gì.

Ồ, hắn đang mắng ta.

Ngay lập tức, ta đẩy hắn xuống đất, đánh vào mặt hắn như điều ta vẫn làm trong vài năm qua.

Đôi mắt hắn đầy sợ hãi, liên tục kêu cứu, như những con vật ta từng g..iết.

"Đừng đánh nữa, An Túc!"

Ta chợt nghe thấy một giọng nói từ bên cạnh. Ta quay lại, đó là tỷ tỷ lúc trước. Trong mắt tỷ ấy không có sự sợ hãi hay ghê tởm, vẫn bình tĩnh như ngày nào. Hóa ra tên ta là An Túc, ta nghĩ vậy.

Khi trưởng thôn đưa ta về thôn, hình như ông ấy đã nói cho ta một cái tên như vậy, nhưng lúc đó ta không hiểu.

Bất giác, ta nghe theo lời tỷ ấy dừng lại.

Người bị ta đè xuống đất liên tục la hét đau đớn nhưng nàng lại đưa tay ra kéo ta lên.

Tỷ ấy đưa ta về phòng, bôi thuốc vào vết thương trên tay ta. Ta nhìn tỷ, chợt thấy trong lòng có cảm giác ấm áp mà ta chưa bao giờ trải qua.

Sững sờ hồi lâu, lời nói đọng lại trên đầu lưỡi, cuối cùng ta chậm rãi nghẹn ngào thốt ra hai chữ: “…Cảm ơn.”

Tỷ ấy cũng sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười ngạc nhiên nói: "Vậy là đệ có thể nói chuyện."

Ta nhìn nụ cười của tỷ, thản nhiên gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ lại lắc đầu:

"Ta...ta nói lần đầu tiên đó, trước đây...không được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-tao/ngoai-truyen-1-1an-tuc.html.]

Nụ cười của tỷ càng tươi hơn: "Ừ, điều đó rất tốt."

Ta chạm vào n.g.ự.c mình, thấy nó ấm hơn.

“Tỷ… tên gì?” Trước khi bước ra khỏi cửa, ta quay lại nhìn nàng rồi buột miệng nói.

“Ta tên Thôi Doanh.” Ánh mặt trời chiếu lên lông mày tỷ, nhảy múa.

"Ừ."

A Doanh.

3

Ta dần dần quen với A Doanh.

A Doanh có tính tình rất ôn hòa, cũng ít nói, nhưng khi ở bên tỷ, dù không nói chuyện, ta cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Hơn nữa, trước mặt A Doanh, dường như ta luôn có rất, rất nhiều điều muốn nói với tỷ.

Khi thông thạo ngôn ngữ hơn, ta dần dần bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa sự tồn tại của A Doanh đối với mình. Ta đã suy nghĩ về điều đó rất lâu, nhưng không thể nghĩ ra từ nào có thể mô tả chính xác tầm quan trọng của tỷ ấy đối với ta.

Vì vậy ta đã nói với A Doanh ý tưởng này.

A Doanh vui mừng khôn xiết, cười nói: “Tỷ đệ, tỷ đệ rất thích hợp.”

Tỷ đệ?

Nhưng...đây có vẻ không giống hình dung mà ta muốn.

Quan phủ đến tuyển quân. Ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định tòng quân. Ta muốn đứng cao hơn, trở thành một người có thể bảo vệ A Doanh, hơn là "tiểu đệ" mà tỷ dõi theo từ nhỏ tới lớn.

Kỷ luật trong quân doanh rất nghiêm, huấn luyện khó khăn, nhiều người thầm phàn nàn nhưng ta không cảm thấy phiền.

Có lẽ do nhiều lần cùng dã thú đánh nhau, ăn không đủ no đã hòa vào xương cốt, bây giờ nhìn vạn vật chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

Ba bốn năm trôi qua trong nháy mắt.

Khi được thăng chức phó tướng, ta đột nhiên có mong muốn mãnh liệt được quay lại gặp A Doanh. Dù bốn năm qua không ngày nào ta không chờ đợi ngày gặp lại, nhưng khao khát tương phùng của ta với tỷ ấy chưa bao giờ lớn như lúc này, mãnh liệt, không thể cưỡng lại. Ta có chút không rõ ràng, nhưng vẫn làm theo trái tim mình, xin nghỉ phép trước để quay về.

Khi ta mới vào thôn, đang đi về phía nhà A Doanh thì chợt nghe thấy dì Lý đang nói chuyện với hàng xóm: “Này, hôm qua ta tìm thấy một người bị thương ở ven đường, hắn bị thương rất nặng, nhưng trông hắn tuấn tú thật đấy, ta gửi hắn đến nhà Tiểu Doanh nhờ nàng thu nhận. Vừa lúc Tiểu Doanh cũng đến tuổi cập kê rồi, lang quân kia nhìn cũng xứng đôi vừa lứa với Tiểu Doanh đấy......"

Lòng ta chìm xuống, như trong tâm trí có một sợi dây bỗng nhiên thắt lại.

Nhưng sau khi vào nhà, phát hiện trong nhà chỉ có A Doanh, sợi dây trói buộc dần dần lỏng ra. A Doanh có vẻ ngạc nhiên khi thấy ta về lúc này. Trong tiềm thức, dường như cũng cảm thấy ta về sớm.

Tại sao lại thế này?

Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nhượng Trần, ta có cảm giác cực kỳ phản cảm với người này. Cảm giác này mạnh mẽ đến mức khiến ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Theo lý mà nói, ta không giao lưu gì với hắn, ta không nên có thái độ thù địch mạnh mẽ như vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cuối cùng, ta cho rằng là do cách hắn nhìn A Doanh khiến ta cảm thấy khó chịu.

Mặc dù A Doanh đã đuổi hắn đi nhưng hắn vẫn đến giao đồ mỗi ngày. Mỗi khi A Doanh nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, điều đó luôn khiến ta muốn làm cho hắn biến mất ngay lập tức.

Hơn nữa, ai thiếu những thứ đó?

Chỉ cần A Doanh cần, ta sẽ tìm cho tỷ ấy.

Loading...