Tình như gió xuân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-20 21:10:35
Lượt xem: 217
4.
Lúc yến tiệc bắt đầu, ta được phân công ở bên cạnh vị cô nương kia để hầu hạ.
Thông qua lúc bọn họ nói chuyện ta biết được, cô nương này chính là tiểu quận chúa của Đại Lương, Trần Gia Ninh.
Trước kia chính cô ấy đã đưa Hạ Mục Ngọc về, bồi dưỡng hắn trở thành tướng quân.
Một đoạn kịch rất quen thuộc hiện lên trong đầu ta.
Ta là cường hào ác bá, đem người ta cưỡng đoạt ở rể, lợi dụng xong thì đá người ta đi.
Cô ấy là người ơn của hắn cứu giúp lúc hắn nguy nan, cùng nhau trải qua gian khổ, xây dựng bá nghiệp .
5.
Thời điểm ta nhặt được Hạ Mục Ngọc, vết thương hắn chồng chất, hơi thở thoi thóp.
Y phục hắn mặc trên người chính là may từ gấm vân mây, chất liệu tốt vô cùng.
Khi đó ta đã đại khái đoán được, hắn xuất thân bất phàm, có lẽ vì tranh đấu trong gia tộc, hay là bị kẻ thù truy đuổi. Nên mới bị đuổi g.i.ế.c đến tận đây.
Ta nhặt hắn mang theo trở về nhà.
Vừa lúc đó ta nghe được tin dữ cha mẹ ta trên đường về nhà đã bị thổ phỉ g.i.ế.c c.h.ế.t .họ hàng như hổ rình mồi, lúc nào cũng nhòm ngó gia sản nhà ta.
Ta cực kì lo lắng, chỉ còn cách tìm một người về ở rể, mới có thể bảo toàn gia nghiệp.
Cũng không chỉ riêng thúc bá của ta, không ít người đều nhìn ta chằm chằm.
Ta cuối cùng cũng để ý đến Hạ Mục Ngọc.
Sau khi chữa trị lành lặn vết thương, hắn đã mất đi ký ức trước kia.
Ta liền lợi dụng điều này, để hắn làm phu quân ở rể nhà ta.
Đầu tiên hai bên thỏa thuận hợp tác, về sau chúng ta sẽ hòa ly, đường ai nấy đi, vẹn toàn đôi bên.
Ban đầu hắn không đồng ý đáp ứng ta chuyện này.
Dù mất đi ký ức, nhưng hắn vẫn rất đa nghi cảnh giác.
Ta được phụ mẫu tnuông chiều, tính tình tiểu thư kênh kiệu, rất khó ở chung.
Ngày đó ta kiêu căng ngang ngược, lại thêm việc phụ mẫu ngoài ý muốn qua đời, tính cách cũng sáng nắng chiều mưa, vô cùng khó ở.
Ta giận dữ nhìn hắn nói.
"Cái mạng này của ngươi là do ta cứu về, nếu ngươi không chịu ở rể, thì đem tính mạng trả lại cho ta đi ".
Hạ Mục Ngọc nghiêm mặt nhìn ta, đôi mắt sắc bén như một chú sói con vậy.
Hắn cũng rất có cốt khí, thném thanh chủy thủ trước mặt ta, nhắm hai mắt lại, mặc ta ch.ém gi.ết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-nhu-gio-xuan/chuong-2.html.]
Ta tức điên, m.á.u nóng bốc lên, hung dữ đánh hắn mấy đấm.
Ta không cẩn thận đánh trúng vết thương vừa mới kết vảy của hắn, m.á.u chảy đầm đìa , ta sợ đến tái mét mặt mày.
Ánh mắt của hắn càng thêm không sợ chết. Tức c.h.ế.t ta mà.
6
Ta cùng Hạ Mục Ngọc cứ giằng co như vậy mấy ngày.
Thúc bá cũng bắt đầu tạo áp lực cho ta, biết được ta đang tìm người ở rể, biểu ca, đường ca liền cũng bắt đầu không an phận.
Một lần lúc ta đang thay quần áo, Triệu Hổ- biểu ca của ta mén nhân dịp này mà lẻn vào phòng.
Ta phản ứng kịp thời, lập tức hô lớn, gọi người đến.
Tên Triệu Hổ này lại dám kéo ta lại, khóa trái cửa, muốn gạo sống nấu thành cơm, ép ta gả cho hắn.
Mắt thấy cái móng heo đã đến gần người ta, may lúc đó cửa bị người ta đá tung ra.
Hạ Mục Ngọc đứng ngược sáng, thân hình cao lớn thẳng tắp , một khắc này tim ta loạn nhịp.
Hạ Mục Ngọc tóm lấy Triệu Hổ ném ra ngoài cửa , bảo vệ sự trong sạch của ta.
Ta luôn đứng trước bờ vực tinh thần suy sụp, từ một đại tiểu thư cành vàng lá ngọc được nuông chiều, chỉ trong vòng nửa tháng đã phải đối phó quá nhiều việc.
Phụ mẫu qua đời, thúc bá tâm địa xấu xa.
Thậm chí bây giờ, biểu huynh vì nhắm đến gia sản của ta còn làm những việc bẩn thỉu như thế này.
Dây cung thần kinh đang căng thẳng của ta ngay tại khoảnh khắc đó liền sụp đổ, nước mắt như vỡ đê không kìm lại được.
Ta lao vào lòng Hạ Mục Ngọc, không còn vẻ kiêu căng, ngạo mạn của đại tiểu thư trước kia , khóc như chưa từng được khóc.
Người luôn luôn thờ ơ, lạnh lùng như hắn lại dịu dàng xoa đầu của ta, hồi lâu dịu dàng trấn an.
Lúc tỉnh lại, ta đang ngủ trong vòng tay của hắn, thì ra lúc ta khóc mệt quá liền thiếp đi trong lòng hắn.
Tư thế của hắn không thay đổi, một mực che chở ta.
Ta khẽ nhúc nhích, đối diện với ánh mắt của Hạ Mục Ngọc, thân thể hắn hơi run lên, mày kiếm nhíu lại.
Hình như là bởi vì giữ một tư thế quá lâu nên nửa người của hắn đã tê dại hết rồi.
Ta bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, mặt dày nói: "Ta đẹp như vậy, chắc chàng cũng có chút thích ta, vậy thì chàng ở rể nhà ta đi?"
Hắn bất động thanh sắc, chỉ nhàn nhạt nói ra một câu: " Ta chỉ là đang báo ân, thế thôi."
Ta mấp máy môi, nhìn hắn chằm chằm.
Ta nghĩ có lẽ hắn thực sự không có tình cảm với ta, nhưng từ lúc được hắn cứu , ta đã coi hắn như cọng cỏ cứu mạng của mình.
Ta cúi đầu cảm tạ, lấy lui làm tiến: " Chàng cũng nhìn thấy hoàn cảnh gia đình ta như thế nào rồi, , chàng chỉ bảo vệ ta được nhất thời, không bảo vệ được ta cả đời , dù sao bây giờ chàng cũng chưa khôi phục lại kí ức đã mất, chàng có thể trước tiên giả làm vị hôn phu của ta được không?"
Có lẽ là bởi vì ta để lộ ra một mặt mềm yếu trước mặt hắn. Hạ Mục Ngọc đồng ý làm vị hôn phu của ta, vì chưa mãn tang phụ mẫu, ta có thể tạm thời ổn định gia nghiệp.