Tinh Ngư - 7
Cập nhật lúc: 2024-12-20 15:57:45
Lượt xem: 523
18
Tôi nằm trong bệnh viện một lúc thì tỉnh lại.
Phương Nhiễm lập tức lao vào ôm chặt lấy tôi.
“Huhu, may mà cậu không sao.”
“Cậu đang làm gì thế, khóc lóc à?”
“Xì xì, không được nói linh tinh. Cũng may là Hoắc tổng đến kịp lúc.”
Tôi hỏi cô ấy:
“Hoắc Diên đâu rồi?”
Phương Nhiễm thở dài:
“Tình hình của anh ấy không tốt lắm, tay trái bị gãy xương.”
“Sao lại bị gãy xương?”
“Do đập cửa đấy.”
Tôi lập tức sững người.
Mơ hồ nhớ lại, cánh cửa chống cháy nặng nề ấy, chẳng lẽ là Hoắc Diên dùng chính cơ thể mình để phá?
“Cậu nghĩ xem, anh ấy đau đến mức nào, vậy mà vẫn chịu đựng để cứu cậu ra.”
Phương Nhiễm thì thào bên tai tôi:
“Anh ấy thực sự tệ như cậu nói sao?”
Tôi nhảy xuống giường bệnh, đi tìm Hoắc Diên.
Cánh tay trái của anh ấy được băng bó kín mít.
Anh đang ngồi bên cửa sổ, bình thản lật xem báo cáo công việc.
Thấy tôi đến, Hoắc Diên bảo những người khác ra ngoài.
“Em có thấy khó chịu ở đâu không?” Anh hỏi.
“Vẫn ổn.”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Nếu có chỗ nào không thoải mái, lập tức báo cho bác sĩ.”
“Không phải anh đang đi công tác sao?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Tám giờ anh đáp chuyến bay, nghe nói em tăng ca, nên muốn về công ty xem em thế nào. May mà đến kịp.”
Giọng anh nhẹ nhàng, bình thản.
Không hề nhắc đến vết thương của mình.
“Anh có biết tình hình nguy hiểm thế nào không? Lỡ như anh cũng không thoát được thì sao?”
“Thế thì vừa hay, cùng em cháy chết.”
“Đã lúc nào rồi còn đùa.”
Hoắc Diên nói:
“Thấy em hơi căng thẳng, nếu em không thích, anh không đùa nữa.”
Tôi nhìn anh với ánh mắt phức tạp:
“Anh đáng giá cả gia tài, tại sao lại cứu tôi?”
“Cứu em không cần lý do. Trước khi bộ não kịp suy nghĩ, cơ thể đã hành động rồi.”
“Hoắc Diên, anh thật kỳ lạ, ban đầu thì lừa tôi, bây giờ lại cứu tôi.”
“Em nghĩ tại sao anh lại lừa em?”
“Chẳng phải vì danh dự của gia tộc và tập đoàn các anh sao…”
Ánh mắt Hoắc Diên khựng lại:
“Ai nói với em như vậy?”
19
Tôi cũng ngây người:
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Tinh Tinh, nếu anh thật sự muốn bảo vệ danh dự, có cả vạn cách để dàn xếp chuyện với em. Tại sao anh lại chọn con đường khó khăn nhất này, em thực sự không hiểu sao?
“Vậy anh hỏi em theo cách khác.
“Em thật sự không cảm nhận được, anh đã thích em từ rất lâu rồi sao?”
Tôi bối rối.
“Dám hỏi, rất lâu là từ khi nào?”
“Từ lúc em theo đuổi Hoắc Thần.”
Tôi suýt bật khỏi ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-ngu/7.html.]
Lúc đó, tôi thậm chí còn không biết Hoắc Thần có một người anh trai.
Vậy mà anh ấy đã thầm thích tôi rồi sao??
Chưa đợi tôi bình tĩnh lại, Hoắc Diên lại khiến tôi choáng váng thêm lần nữa.
“Anh động lòng là vì em đã nhầm anh thành Hoắc Thần.”
“???”
Hoắc Diên kể cho tôi nghe một câu chuyện.
Hồi đầu năm,
Khi tôi đang theo đuổi Hoắc Thần.
Nghe nói anh ta bị bệnh, tôi lập tức đến bệnh viện thăm.
Tìm khắp nơi, cuối cùng tôi cũng thấy “Hoắc Thần” đang truyền nước biển ở một góc.
Tôi nói với anh ấy:
“Hôm nay sao ăn mặc trang trọng vậy?”
“Hoắc Thần” im lặng nhìn tôi, không trả lời.
“Anh mặc thế này trông cũng đẹp trai đấy. Đúng rồi, anh đói không? Em mang đồ ăn đến cho anh, tự tay làm đấy.”
Hoắc Diên vốn định nói cho tôi biết, tôi nhận nhầm người rồi.
Nhưng khi mở hộp cơm ra, anh ấy vô thức nuốt nước bọt.
Anh ấy rất đói.
Cả ngày bận rộn, vừa xong việc thì tranh thủ truyền nước biển, thậm chí còn chưa kịp vào phòng bệnh, chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Trợ lý và thư ký của anh ấy đều đã được phân công đi làm việc khác.
Một bữa cơm gia đình đơn giản, chính là thứ anh ấy cần nhất lúc đó.
Để xua đi sự nhàm chán của anh,
Tôi luôn ngồi bên anh ấy trò chuyện, nói đủ thứ chuyện phiếm.
Hoắc Diên dần mở lòng, bắt đầu đáp lại tôi.
Mấy tiếng đồng hồ truyền nước biển cuối cùng cũng không còn khó chịu như trước.
Buổi tối, khi tôi chuẩn bị ra về,
Anh ấy hỏi tôi:
“Chúng ta có thể gặp lại nhau không?”
“Tất nhiên rồi, em thích anh, anh còn không biết sao? Muốn gặp em thì cứ nhắn tin cho em.”
Hoắc Diên khựng lại một chút.
Từ cổ họng anh ấy, nghẹn ra một tiếng “Ừm” đầy thất vọng.
Anh ấy không có tư cách để liên lạc với tôi.
Sự quan tâm của tôi là dành cho Hoắc Thần.
Còn tại sao tôi không tìm thấy Hoắc Thần ở bệnh viện—
Vì người bị bệnh không phải anh ta.
Mà là Dương Dương.
Hoắc Thần lúc đó đang ở trong phòng bệnh chăm sóc cô ấy.
Sau này, tôi còn hỏi Hoắc Thần bữa cơm hôm đó thế nào.
Hoắc Thần đáp:
“Rất ngon.”
Thực tế, anh ta hoàn toàn không hề ăn.
Nhưng anh ta biết, là ai đã ăn.
Hoắc Thần không muốn tôi biết anh ta đã ở đâu ngày hôm đó,
Vậy nên anh ta đã nói dối lần đầu tiên.
Vì chuyện này, anh ta còn tìm Hoắc Diên để thông đồng.
Lúc ấy, Hoắc Diên vừa định xin thông tin liên lạc của tôi để cạnh tranh công bằng.
Nghe vậy, anh ấy ngẩng đầu lên, không tin nổi:
“Em lừa cô ấy?”
“Anh, cô ấy rất thích em. Anh cũng không muốn cô ấy vừa theo đuổi được em đã chia tay đúng không? Cô ấy sẽ khóc mất.”
“Các người…”
“Đúng vậy, bọn em vừa mới ở bên nhau, hôm qua thôi.”
Ngày hôm đó, Hoắc Diên im lặng rất lâu, không nói một lời.